Bạch Tuyết Lam không muốn ra vẻ quá ân cần, đắn đo đúng mực, đưa Tuyên Đại Vân tới dưới bậc thang trước cửa liền dừng lại.
Hắn trở lại phòng ngủ, Tuyên Hoài Phong vẫn nằm như trước, dường như đoán được hắn sẽ trở về nên cố ý nằm lệch người bên gối, đưa lưng ra phía ngoài.
Bạch Tuyết Lam đi qua bên giường, ngồi xuống, nhịn không được nên bật cười thành tiếng: “Cái bộ dạng của cậu thật không khác gì tiểu cô nương hay công tử nhà giàu bị tướng cướp bắt về nhà nha, sao mặt mũi lại nhăn nhó thành cái dạng này? Cũng tốt thôi, cậu tình nguyện cùng tôi pha trò, tôi rất vui.”
Tuyên Hoài Phong không thể chịu nổi những lời này của hắn, bỗng nhiên quay lại, đôi mắt đen láy trừng hắn, nhưng nửa ngày cũng không tìm được câu nào thật “lợi hại”, y giận run, đành phải oán hận nói: “Tôi chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như anh.”
Bạch Tuyết Lam không muốn gây gổ, cố ý ngả ngớn nói: “Đương nhiên, da mặt của tôi so với người bình thường phải dày hơn một chút, còn có thể chắn gió nữa nha, nếu cậu không tin thì cứ kiểm tra xem.” Vỗ nhẹ lên mặt mình hai cái: “Cậu sờ đi.”
Từ trước tới nay, Tuyên Hoài Phong chưa gặp ai vô sỉ tới mức này, càng mắng hắn thì hắn lại càng đắc ý, đúng là không thể nào đỡ nổi. Khuôn mặt tuấn tú của y tức giận tới đỏ bừng, mỗi đường cong đều hiện lên rõ ràng, quay đầu sang một bên, không nói lời nào.
Bạch Tuyết Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-1-doat-ngoc/2293104/quyen-2-chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.