Tuyên Hoài Phong nhớ tới cha của mình, đó là người đàn ông mà từ trước tới nay y đều không yêu thích, một con người cộc cằn, hung dữ. Mới trước đây Tuyên Hoài Phong còn thấy hắn dùng súng lục dọa thường dân, không có nguyên nhân gì, chỉ là trong lòng vị tư lệnh này không thoải mái.
Một người cha làm tư lệnh không có chút ưu nhã, không biết cảm thông, không hiểu khoa học, quả thực là rất buồn cười.
Nhưng mà….
Tuyên Hoài Phong hiểu được, nếu không có người cha làm tổng tư lệnh này, y cũng không là cái gì cả.
Y giống như một quả táo ngon lành rớt khỏi nhánh cây, rơi trúng ngay bùn đất, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi thời khắc trở nên thối rữa.
Y cực lực suy nghĩ tới chuyện một quả táo sẽ hư thối như thế nào khi rơi xuống bùn lầy, từ xinh đẹp biến thành khó coi, tưởng tượng thật tỉ mỉ, thậm chí tỉ mỉ đến nỗi khiến y cũng tự phát run.
Y hoàn toàn không chú ý tới việc quản gia đã bước vào trong phòng.
Khi quản gia vỗ nhẹ lên bờ vai của y, Tuyên Hoài Phong thót tim, đột nhiên hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên, vẫn không nhúc nhích, trừng mắt nhìn quản gia.
Bộ dạng đó rất giống một người bị gọi dậy từ cơn ác mộng.
Quản gia cho là mình phạm phải sai lầm gì đó lớn lắm, nhanh chóng giải thích: “Xin lỗi, tôi đã gọi nhiều lần nhưng không thấy ngài phản ứng, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó mà xuất thần…tôi mới chỉ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-1-doat-ngoc/2293101/quyen-2-chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.