Bạch Tuyết Lam cười cười.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh cười cái gì?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tôi cười… luẩn quẩn bao nhiêu năm nay, cuối cùng hôm nay cũng đến lượt cậu đoán trong lòng tôi đang suy nghĩ điều gì.”
Hắn trả lời một câu như vậy, Tuyên Hoài Phong hoàn toàn trầm mặc.
Ánh mắt động lòng người chậm rãi rủ xuống, thân thể vẫn cứng ngắc, không nhúc nhích. Nếu không phải khuôn ngực y vẫn phập phồng hơi thở, quả thực có thể khiến người ta tưởng nhầm người trước mặt là một pho tượng được điêu khắc vô cùng tinh tế.
Bạch Tuyết Lam vất vả lắm mới khiến Tuyên Hoài Phong có thể thẳng thắn đối đáp với mình, hiện tại hắn có chút hối hận vì đã tự mình đem đá ngăn đường. Hắn đang cố suy nghĩ biện pháp để trở về đề tài ban đầu.
Vừa muốn mở miệng, tiếng gõ cửa lại đột ngột vang lên.
Bạch Tuyết Lam đành phải tạm thời bỏ cuộc, từ trên người Tuyên Hoài Phong mà đứng lên, cất tiếng: “Chuyện gì?”
Gã người hầu ở bên ngoài trả lời: “Tổng trưởng, có một vị khách vừa tới đây nói là muốn gặp ngài.”
Theo như thường lệ, người hầu sẽ báo tên khách tới, Bạch Tuyết Lam nghe người ngoài cửa nói như vậy liền nhận ra người tới không phải khách bình thường, đi ra mở cửa, đi vài bước về phía hành lang bên kia, lúc này mới hỏi: “Là vị khách nào?”
Gã người hầu khẽ nghiêng về trước, nhỏ giọng nói: “Là Niên trưởng phòng. Hôm nay hắn đã gọi nhiều cuộc điện thoại tới đây, theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-1-doat-ngoc/2293103/quyen-2-chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.