Liễu Thiên Mạch- đại tiểu thư nhà tể tướng được hoàng thượng ban hôn làm vợ Vương gia Tần Mộ Phong. Rõ ràng bản thân là một viên dạ minh châu vừa đẹp vừa sáng, lại phải cam tâm mà một thân một mình bước qua cửa Vương phủ, không có bát nâng đại kiệu, không có tam môi lục sính, cứ vậy tiêu sái tiến vào. Nàng là thiếp, không hề có địa vị của thiếp. Động phòng hoa chúc, phu quân trước mặt nàng, cùng thị thiếp vui đùa.
Vương phủ tứ thiếp, mỗi người một vẻ vẹn toàn. Mà Liễu Thiên Mạch nàng chỉ như cỏ dại ven đường. Nhưng mà, cũng chỉ đến thế thôi. Làm thiếp, thì đã sao? Thất sủng, thì đã sao? Liễu Thiên Mạch bề ngoài tưởng chừng nhu nhược mềm yếu, bên trong lại thông minh bình tĩnh. Nàng tuyệt sẽ không phải vì thế mà tự mình đau lòng.
Một Liễu Thiên Mạch thanh lãnh, lặng lẽ trầm uất mà phức tạp. Hay một Liễu Thiến hoa khôi nơi thanh lâu, muôn phần quyến rũ, mị lực mê người lại vạn phần cá tính.
Một Tần Mộ Phong đa tình mà tàn nhẫn, cuồng ngạo mà dịu dàng – trong vòng xoáy vô hình của nhi nữ tình trường, rút cuộc trái tim của y thuộc về ai?
Nguyên lai, nàng cũng chỉ như một con cờ trong tay hắn. Hắn muốn diễn trò, nàng sẽ diễn cùng hắn đến cùng. Vậy vì cớ gì mà chung thủy không thể quên hắn? Như thiêu thân rơi vào lưới tình, càng vùng vẫy thoát lại càng khổ đau.
Phải chăng đó gọi là yêu thương, phải chăng là ngây dại, câu trả lời nằm chính trong này.