Chương trước
Chương sau
Đây là lần xấu hổ nhất trong cuộc đời Thiên Mạch từ trước đến nay.
Cánh tay ngọc ngà của Phi Yến – thiên hạ đệ nhất phi tặc đã từng trộm vô số kỳ trân dị bảo.
Nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến mình sẽ đi ăn trộm khoai lang. Phi Yến đi ăn cắp khoai lang cũng được thôi, nhưng đồng bọn của nàng lại là nhất quốc chi quân, thật không thể tin nổi.
Nàng y hẹn đến Tả Lý đình đợi Tần Vật Ly, hắn chỉ nói một câu "ta mang ngươi đi ăn đồ ngon" là đã khiến cho hai kẻ được coi là nhân trung long phượng như nàng và hắn trở thành kẻ trộm.
Tần Vật Ly lôi kéo Thiên Mạch trốn ở sau thân cây, ngó nghiêng xung quanh "Nhìn thấy không, ở kia có một mảnh đất trồng rất nhiều khoai lang, chúng ta đi trộm một chút rồi mang về nướng ăn."
"Muốn ăn khoai lang thì có thể đi mua mà?" Tại sao nhất định phải đi ăn trộm chứ?
"Mua làm sao mà tốt bằng đi ăn trộm." Tần Vật Ly cúi đầu cười hắc hắc. (bó tay anh hoàng đế này luôn )
"Oh." Tự mình đi ăn trộm thì tốt lắm hay sao? Nàng trộm nhiều vậy như vậy rồi mà chẳng có tí cảm giác nào cả.
"Ngươi đi trộm, ta ở chỗ này canh chừng." Tần Vật Ly cười gian, tay chỉa chỉa về phía mảnh đất có khoai lang.
"A, tại sao lại là ta?"
"Tự mình trộm thì ăn mới ngon, ngươi chưa từng ăn trộm, hôm nay thử một lần đi. Ta nhóm lửa thuận tiện canh chừng, ngươi ăn trộm khoai lang."
"Được." Thiên Mạch từ đằng sau tần Vật Ly đi ra, đáp ứng rất kiên quyết. Nghề của nàng là đi ăn trộm, trộm vật đối với nàng mà nói là quá bình thường.
Phương thức giáo dục đứa nhỏ của Vô Tranh sơn trang không giống với bình thường, mỗi đứa nhỏ đều hiểu được cách trồng trọt, trồng các loại rau và cây ăn quả, đậu nàng và lúa mì. Cũng không phải muốn bọn họ làm ruộng mà là muốn cho bọn họ hiểu được nỗi vất vả, khó khăn của cuộc sống. Nàng từng thấy rất nhiều thứ, bao gồm cả khoai lang, vậy nên nàng tự nhiên cũng biết cách đào khoai.
Lúc nàng cầm một ít khoai lang quay trở lại, Tần Vật Ly quả thực đã nhóm xong lửa.
Tần Vật Ly nhìn khoai lang trong tay nàng, lại liếc măt đánh giá nàng từ đầu đến chân, vừa đau lòng lại vừa buồn cười "Ngươi như thế nào biến thành như vậy?" Một thân bạch y của nàng dính đầy đất đỏ. Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng còn có một vệt màu đỏ, váy lấm lem bùn đất, trông rất dơ bẩn. Tóc rối tung, cả người chật vật không chịu nổi.
"Đào khoai lang đều là như vậy?" Thiên Mạch nói nghiem túc. Trước kia khi nàng đào khoai cũng chật vật như vậy.
Tần Vật Ly dùng tay áo thay nàng lau đi vết bùn đất trên mặt "Nghĩ không ra ngươi thực sự đi đào khoai lang."
Thiên Mạch mặc hắn lau mặt cho mình, nhưng lại không nhịn được kêu lên "Ai da, ngươi chạm vào mắt ta, đau."
"Được được, ta sẽ nhẹ nhàng."
Bùn đất trên mặt nàng được lau sạch sẽ nhưng trên tay áo của Tần Vật Ly lại dính một lớp đất bùn.
"Tốt lắm, ta nướng khoai cho ngươi ăn."
"Ta tự mình nướng." Thiên Mạch cầm một đống khoai lang mà như đang cầm kim ngân châu báu.
"Ngươi biết nướng không?" Tần Vật Ly có chút buồn cười.
"Đương nhiên biết." Nnàng là người trong giang hồ, đi trong mưa gió, người giang hồ biết làm gì thì nàng biết làm cái đó.
"Ngươi nướng cho ta."
"Tự nướng đi."
Nàng đi đến bên cạnh đống lửa, cận thận gẩy gẩy đống tro ra, đem khoai lang vùi vào trong đó, lại dùng cành cây khô làm cho lửa bùng lên phía trên chỗ chôn khoai lang.
Thiên Mạch đứng lên, đến ngồi ở bên cạnh Tần Vật Ly, nàng từ trong người móc ra một chiếc khăn lau sạch bàn tay "Thấy không, khi nào lửa cháy hết là có thể ăn."
"Như thế cũng được sao?" Tthoạt nhìn thì có vẻ không sai.
"Đương nhiên." Thiên Mạch tiện tay ném chiếc khăn đi.
Tần vật Ly nhặt chiếc khăn lên, ở trước mặt đánh giá "Là hàng thêu của Giang Nam Cẩm Tú phường, là loại lụa tốt nhất, thủ công tinh sảo, một cái ít nhất cũng trị giá 50 lượng."
Thiên Mạch liếc qua một cái, thản nhiên nói "Ba mươi lượng thôi, vì ta một lần mua tới 500 cái." Lúc nàng động thủ có thói quen dùng khăn tay lau vết máu.
"Ba mươi lượng, cứ như vậy mà vứt đi sao?" Tần Vật Ly đưa cái khăn đến trước mặt nàng.
"Ta không dùng lần thứ hai." Khăn tay nàng chỉ dùng có một lần. Tác dụng lớn nhất của khăn tay là dùng để lau vết máu. một cái khăn tay đã dính máu thì không thể nào tiếp tục sử dụng. Cho nên nàng đã có thói quen chỉ dùng khăn tay có một lần sau đó vứt đi. (đừng vứt, cho em, mang đi giặt rồi bán cũng được ối tiền )
"Ngươi rất xa xỉ." Tần Vật Ly dứt khoát đem khăn tay nhét vào trong người "Ta lấy nó về giặt sạch rồi tiếp tục dùng." (anh ơi sao anh giống em thía, nhưng em giặt đi để bán cơ )
"Ta nói rồi, khăn tay của ta chỉ dùng có một lần, cái khăn tay này ở trên người ta cũng không quá ba ngày, ngươi nhặt lại cũng đâu có dùng." Nàng làm sao không biết tâm tư của Tần vật Ly. Lý do hắn muốn cái khăn này vì nó là khăn tay của nàng.
"Bị ngươi nhìn trúng rồi." Tần Vật Ly rất thẳng thắn nhưng hắn không có ý đem khăn tay xuất ra.
"Cám ơn ngươi." Thiên Mạch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mờ ảo rơi vào trên người Tần Vật Ly.
"Cám ơn cái gì?"
"Chỉ có tiểu hài tử mới đi trộm khoai lang, ngươi để ta đi trộm khoai chính là muốn cho ta biết cảm giác vui sướng của một tiểu hài tử. Bởi vì ngươi cảm giác được khi còn bé ta rất khổ sở." Nàng từ từ cụp mắt xuống, đôi mi dày rung rung vài cái.
Tần Vật Ly do dự một hồi "Ngươi thật sự rất thông minh."
Thiên Mạch cúi đầu, cười thê lương "Kỳ thực ngươi cũng không cần phải phí tâm như vậy."
Tần Vật Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trầm mặc một lúc "Ăn khoai lang."
Hắn từ trong đống lửa khều ra một củ khoai lang nóng rực, cẩn thận bóc vỏ sau đó để vào trong tay Thiên Mạch "Ăn đi."
Nàng liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy có chút không quen.
Khoé miệng nàng mỉm cười, cầm lấy củ khoai từ từ nhấm nháp. Mỗi khi cắn một miếng thì nỗi buồn lại sâu hơn.
"Ngươi luôn ăn như thế sao." Tần Vật Ly mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi vụn khoai ở khoé miệng nàng.
Một loại cảm giác ấm áp không nói nên lời tự nhiên xuất hiện trong lòng nàng.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống làm đôi mắt của nàng đỏ lên.
Tại sao lại đối xử tối với nàng như vậy? Tốt đến mức khiến cho lòng nàng cảm chua chát.
*******
Thiên Mạch đẩy cửa ra, đi vào bên trong phòng. Ánh trăng phản chiếu, ẩn ước có thể thấy được bóng lưng màu trắng và chiếc váy được kéo lê trên đất.
Đi đến phía trước cửa sổ đẩy nó ra, một ánh trăng mông lung huyền ảo nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng.
Nàng đứng trước cửa sổ, mặc cho ánh trăng lạnh chiếu vào người.
Nàng khép cửa sổ lại, dựa ở bên cạnh. nàng than nhẹ, trong lòng rối như tơ vò.
Trong bóng tối chợt phát ra một trận âm thanh xào xạc.
Người trong giang hồ luôn luôn rất mẫn cảm, Thiên Mạch ngừng thở, ngọc thủ lặng lẽ nắm chặt cái roi bạc.
Ánh mặt sắc lạnh ở trong đêm tối càng thêm mãnh liệt.
Ngọn nến ở trên bàn đột nhiên được thắp sáng, một cái bóng cao lớn đang đứng ở trước mặt nàng.
"Thiên Mạch." Tần Mộ Phong kêu tên của nàng.
"Là ngươi?" Thiên Mạch thở dài một hơi, đem "Vụ Lý Hoa" cài lên trên tóc. Nàng quá thiếu thận trọng, cư nhiên không chú ý tới việc trong phòng có người.
Lòng nàng đang rối loạ. Tần Vật Ly đã khiến cho trái tim nàng rối loạn.
Tần Mộ Phong ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia ôn nhu và quyến luyến.
Tiếp xúc với ánh mắt của hắn, trong lòng Thiên Mạch chấn động, lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Hắn tiến lên hai bước, đem Thiên Mạch gắt gao ôm ở trong lòng "Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ đi." Đem mặt vùi vào trong mái tóc của nàng, hắn tham ham hít lấy mùi hương thơm chỉ có ở riêng nàng.
"Ta tại sao phải rời đi." Thiên Mạch vẫn giữ nguyên tư thế cũ, thản nhiên nói "Ngươi không bỏ ta, ta tại sao lại phải đi?"
Cánh tay của Tần Mộ Phong siết lại, càng ôm chặt nàng hơn "Ta tưởng ngươi bực mình vì chuyện Liễu Tự Họa." Hắn tưởng nàng bỏ đi, đã ngồi trong phòng nàng ngơ ngác cả ngày.
Cả ngày hôm nay, trong đầu hắn toàn là hình bóng của nàng. Nụ cười của nàng, sự lạnh lùng của nàng, tài nghệ của nàng luôn ám ảnh trong đầu hắn.
Cho đến hôm nay, hắn mới biết được mình đã quyến luyến nàng như thế nào.
"Liễu Thiên Mạch chi là tiểu thiếp của Vương gia, không có tư cách tức giận, nếu ngươi muốn phong Liễu Tự Họa làm phi, ta cũng không có tư cách tức giận." Giọng nói của Thiên Mạch lạnh lùng, không có lấy một tia cảm xúc.
"Nếu ngươi không vui, ta có thể cho nàng đi." Hắn vẫn như cũ gắt gao ôm lấy Thiên Mạch, vì sợ nàng sẽ biến mất.
"Không cần, ta không thích nam nhân vô trách nhiệm, tự mình gây hoạ thì tự mình giải quyết." Thiên Mạch tỏ thái độ vô tư, cái loại đàn bà như Liễu Tự Hoạ nàng cho tới bây giờ cũng không để vào trong mắt. Liễu Tự Họa, không xứng làm đối thủ của nàng.
Tần Mộ Phong không nói gì, vẫn ôm chặt Thiên Mạch.
Đụng vào Liễu Tự Họa là điều hối hận nhất trong suốt cuộc đời này của hắn.
Bàn tay của Thiên Mạch để ra phía sau, dùng sức gỡ tay của hắn ra "Không có Liễu Tự Họa, ngươi còn có Thải Y, Thải Hà, Ngọc La, Yên Chi, Liễu Thiến, ngươi có rất nhiều đàn bà, tất cả đều không có kém ta."
Thân thể Tần Mộ Phong cứng đờ, hít một hơi thật sâu "Thiên Mạch, xin lỗi. Nếu ta gặp ngươi trước khi gặp Thải Hà thì tốt biết bao."
"Ngươi yêu ta sao?" Thiên Mạch đột nhiên hỏi một câu làm người ta kinh hoàng.
"Ta..." Tần Mộ Phong nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn yêu nàng sao? Hắn hình như vừa yêu nàng, lại vùa hận nàng? Đối với Liễu Thiên Mạch, tình cảm của hắn luôn mâu thuẫn. Hắn cũng không biết rằng bản thân yêu nàng hay hận nàng.
Vì sao yêu nàng, hắn không biết, vì sao hận nàng, hắn lại càng không biết. Bạn đang xem tại truyentop.net - www.truyentop.net
Thiên Mạch cười chế giễu chính mình, chậm rãi cúi đầu "Không yêu đúng không? Người ngươi yêu nhất chính là Thải Hà."
Bàn tay để trên lưng Thiên Mạch của Tần Mộ Phong chậm rãi buông ra, trong đáy mắt hiện lên một tia đau đớn "Xin lỗi, trừ bỏ tình yêu, ta cái gì cũng có thể cho ngươi." ( nói thế mà cũng nghe được, cái quan trọng nhất không có thì cần cái khác làm gì, thật thất vọng về anh này ) Trong đôi mắt trong suốt của nàng hắn tựa hồ thấy được hình ảnh của mình.
"Trừ bỏ tình yêu, ta cái gì cũng không muốn." Nàng gả cho hắn, nàng nghĩ muốn chân tình của hắn.
Thiên Mạch trả lời làm cho Tần Mộ Phong bị sốc "Ngươi muốn tình yêu của ta?"
Liễu Thiên Mạch lạnh nhạt, không muốn tranh giành, không bao giờ chủ động, đối với hắn coi như không thấy. Hắn tưởng rằng, nàng không hề yêu hắn.
Trên gương mặt Thiên Mạch xẹt qua một tia xấu hổ, nàng nhẹ nhàng thở dài "Đúng, ta muốn ngươi yêu ta." Nàng ngày càng khó kiểm soát bản thân mình, nàng đã không còn giống một xác chết biết đi nữa rồi. Sự thay đổi của nàng, rốt cuộc là do Tần Mộ Phong hay là Tần vật Ly? Hay là, cả hai?
"Có ý gì?" Hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt nàng, hơi thở đậm mùi nam tính đang bao vây lấy nàng.
"Không có gì." Trong bóng tối, cảm giác của nàng càng nhạy bén hơn, Thiên Mạch không biết cảm giác sợ hãi này từ đâu mà đến.
Nàng giãy dụa, bộ ngực sữa mềm mại của nàng ở trong lồng ngực của hắn không ngừng cọ xát. Dưới sự kích thích mập mờ của Thiên Mạch, hắn tự nhiên sẽ có phản ứng. Tiểu nữ nhân này lại có thể dễ dàng khuấy lên dục vọng của hắn.
Cảm giác yêu hận đan xen cơ hồ bức Tần Mộ Phong phát điên. Dưới một số tình huống đặc thù nào đó, dục vọng trong lòng hắn từ từ xuất ra.
Sắc mặt Thiên Mạch biến đổi, đẩy mạnh Tần Mộ Phong ra, cả người trên dưới đều mang theo những tia lãnh khốc "Không được, từ nay về sau, không cho phép ngươi chạm vào ta."
Tại sao nàng lại phản cảm như thế?
Hắn đã khiến cho nàng nhớ lại những kỷ niệm khó chịu, nên nàng sợ hãi, có đúng không?
Hắn phát hiện sự quyết liệt của nàng, trong lòng rung lên một chút. Không, không nên rời xa hắn. Chỉ trong chốc lát, sự hoảng sợ biến thành dịu dàng, hắn nhanh chóng bước lên phía trước, một đôi tay cứng như thép gắt gao ôm chặt lấy nàng,hắn chỉ sợ mình hơi sơ suất một chút là nàng sẽ biến mất.
Hắn thân mật hôn lên cái cổ trắng nõn của nàng, ôn nhu dỗ dành "Đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị tổn thương nữa. Ngươi gả cho ta lâu như vậy, ta còn thiếu ngươi một cái động phòng hoa chúc." Giọng nói mê hoặc của hắn khiến cho Thiên Mạch ý loạn tình mê.
Hắn đã từng dụ dỗ Liễu Thiến như vậy. nếu đã từng dỗ dành Liễu Thiến, có phải hay không hắn cũng làm như vậy với Liễu Tự Họa, với Thải Y.
Cả đời này, hắn đã từng có vô số đàn bà, kể cả loại đàn bà dơ bẩn như Liễu Tự Họa.
Thiên Mạch đột nhiên cảm thấy hắn rất dơ bản, dịch vị bốc lên, cơ hồ nôn ra.
Một tay bưng miệng,một tay đẩy Tần Mộ Phong ra.
Nàng đưa lưng về phía hắn, một hồi lâu mới đè được cảm giác ghê tởm xuống.
nàng vỗ vỗ ngực, thản nhiên nói "Sai, đêm động phòng hoa chúc của chúng ta dã qua, ngày đầu tiên ta đi vào Vương phủ, ngươi ở trước mặt ta cùng Thải Y hoan ái, sau đó thô bạo chiếm lấy thân thể ta, cũng đã nhục mạ ta. Tình cảnh trong buổi tối ngày hôm đó ta còn nhớ rất rõ, cả đời không quên. Vương gia, ngươi nói ngươi thiếu ta một cái động phòng hoa chúc có phải đã quá miễn cưỡng rồi không." Giọng nói bình thản, không nghe ra một tia cảm xúc.
Trong đôi mắt của Tần Mộ Phong toát ra sự thống khổ, đôi mắt nhu hoà đến mức làm say lòng người "Xin lỗi."
Liễu Thiên Mạch lắc đầu, chậm rãi xoay người "Không cần nói xin lỗi với ta, tất cả đều đã là quá khứ. Người không thể chỉ sống trong quá khứ, ta cũng không có tâm tư để so đo."
Tần Mộ phong vừa định mở miệng thì đột nhiên sửng sốt "Ngươi khóc?" Hốc mắt của nàng đã hồng lên, tuyệt đối là đã khóc.
"Không có." Thiên Mạch quay đầu đi, lấy tay che mắt. Nàng sợ Tần Mộ Phong nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của nàng, không, nàng chính là không muốn hắn thấy a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.