Thời gian Thiên Mạch sống ở Liễu phủ không dài, từ năm sáu tuổi nàng có quay lại Liễu phủ vài lần, ấn tượng về Liễu phủ cũng không có khắc sâu.
Ấn tượng của nàng về Liễu phủ chính là phủ thị lang đơn giản năm đó chứ không phải tướng phủ ngày hôm nay.
Hôm nay Liễu phủ kim bích huy hoàng, điêu lan hoạ đống, là phủ đệ hào hoa nhất kinh thành.
Thiên Mạch đứng ở cửa nhìn quan viên quý phụ lui tới, trên môi hiện lên một nụ cười lạnh. Liễu Sóc truy danh trục lợi, vì danh vọng quyền quý đã hy sinh mẫu thân của nàng. Sự độc ác của hắn chính vì muốn đổi lấy vinh hoa phú quý.
Hắn đứng trên mọi người, quyền khuynh hướng dã, đã leo đến lên đỉnh cao của quyền lực. Những gì mà hắn muốn đều đã có được. Nhiều năm như vậy có khi nào hắn nghĩ đến người vợ kết tóc đã đồng cam cộng khổ với hắn? Có từng cảm thấy hổ thẹn với lương tâm.
Thiên Mạch nắm trong tay một cuộn tranh, kéo váy bước lên trên lầu. Nàng nhìn cửa lớn màu đỏ, trong mắt bắn ra hàn quang. Năm đó Liễu gia khiến cho mẹ con nàng phải ăn xin đầu đường, món nợ này nàng vẫn nhớ, một ngày nào đó nàng sẽ bắt bọn chúng trả lại. Liễu gia vì bản thân mà làm nhiều chuyện xấu, rốt cuộc cũng sẽ phải trả giá.
Liễu Thiên Mạch vừa mới chuẩn bị bước vào cửa liền bị người hầu đứng ở cửa nghênh đón khách nhân chặn lại "Ngươi là tiểu thư nhà ai? Xin đem thiếp mời xuất ra."
"Nhất định phải có thiếp mời?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung/1236436/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.