Cuối thu thời tiết rất lạnh, sau cơm mưa gió, trời càng thêm lạnh.
Bầu trời u ám, mưa bay lất phất, sự nặng nề thật khiến người ta không thở nổi.
Bước vào cổng lớn vương phủ, hai người cùng lúc dừng chân, ngẩn người đứng tại chỗ. Trên đường trở về vương phủ, không ai nói một lời, bởi vì bọn họ không biết nên nói những gì. Giờ đây, cả hai vẫn không biết phải mở miệng như thế nào. Ngày hôm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ đều bối tối.
"Ta đưa......" Tần Mộ Phong quay đầu nhìn Thiên Mạch.
"Thiếp muốn......" Thiên Mạch nhìn thẳng vào mắt Tần Mộ Phong.
Bọn họ cùng lúc mở miệng, tranh nhau nói.
"Ngài/Nàng trước......" Cả hai lại đồng thanh.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên bật cười thành tiếng. Cái này đại khái gọi là ăn ý đi, giữa bọn họ từ lúc nào bồi dưỡng ra sự ăn ý như vậy?
Lại im lặng, hai người mỉm cười đứng yên ở cửa đón cơn gió lạnh sớm mai.
Gió thổi tung vạt áo hai người, thấp thoáng ẩn hiện tựa như mây.
Ánh mắt quyện vào nhau, trong mắt hai người chỉ có đối phương. Giờ khắc này, giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai người mà thôi.
"Ta đưa nàng về." Tần Mộ Phong nhìn thẳng Thiên Mạch, chậm rãi mở miệng.
"Thiếp muốn đi gặp Phi Dương đại ca." Nếu Phi Dương bình an vô sự, e rằng toàn bộ kinh thành đều đang đi tìm Bình Nam Vương rồi. Nhưng cho tới bây giờ cũng không thấy động tĩnh gì, Thiên Mạch có chút lo lắng.
Tần Mộ Phong môi mấp máy, còn chưa kịp mở miệng, thì một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung/1236431/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.