Đông Nhạc năm hai mươi sáu, giữa tháng Ba. Tối nay trong thanh lâu lớn nhất kinh thành, Xuân Mãn Lâu, lại là tiếng người huyên náo. Chỗ tốt nhất của Xuân Mãn Lâu chính là hậu viện Noãn Hương Các, nghe nói trong này chẳng những có kinh thành đệ nhất mỹ nữ Tiêu Diễm Diễm bên người làm bạn, còn có mỹ tửu so với mỹ tửu tại hoàng cung không có khác biệt.
Trong Noãn Hương Các, Tiêu Diễm Diễm danh tiếng ái mộ truyền bốn phương hôm nay quả nhiên trang phục diễm lệ, nàng miễn cưỡng nghiêng người dựa vào một nam tử trẻ tuổi bên mình hắn chính là Hoàng Phủ Mông. Ra khỏi Noãn Hương Các, gió đêm thổi qua, Hoàng Phủ Mông có một chút cảm giác say, tiểu nhị thấp giọng nói Vương gia, xe ngựa của ngài đã chuẩn bị tốt ở cửa sau. Chàng phát hiện có thích khách liền giao đấu bắt sống hắn chẳng may để hắn tẩu thoát còn đang uy hiếp một tiểu cô nương. Nàng bất thình lình dùng nồi canh đang bưng đập ra phía sau chàng nhân cơ hội đã giết chết tên thích khách kia.
Hắn cảm tạ vị cô nương kia nhưng chỉ nhận được sự lạnh lùng dù biết hắn là Mông Vương. Hắn chỉ có thể biết nàng khinh hắn vì hắn đã giết người. Hắn một thân cảm thấy nàng đúng là một tiểu nương tử hắn muốn lấy quyết định đem Chu Tĩnh Dương lập thành phi.