Chương trước
Chương sau
Chu Tĩnh Dương đangcầm cái khay lạnh lùng đứng ở trong sân, trong lòng tràn đầy bi thương,không phải là vì bản thân nàng, mà là vì Lưu Thu Hoằng. Nàng đi tìm ThuHoằng tỷ, không phải là muốn khoe khoang cái gì, chỉ là muốn nói ranhững chuyện đang bị kìm nén tận trong đáy lòng nhưng lại bị cản trở,nàng biết không phải là Thu Hoằng tỷ cố ý ra vẻ ta đây không chịu nóira, mà là bởi vì chuyện mà nàng muốn nói, đã chạm đến sự chua sót tronglòng tỷ ấy.
Mặc dù nàng bị người ta coi như con nít, nhưng nàngđã là một nữ nhân, nàng biết thích một người mà miệng không thể nói ralà một chuyện thống khổ đến mức nào, nếu không có nàng, thì chắc ThuHoằng tỷ và Hoàng Phủ Mông vui vẻ hạnh phúc cả đời bên nhau, cho dù ởtrong lòng hắn Thu Hoằng tỷ vẫn không phải là người nữ nhân mà hắn yêuthương nhất, nhưng tỷ ấy cũng được xem như là một tri kỷ chắc chắn không thể tách rời
Nhưng nàng lại đột nhiên xuất hiện, lại phá hủy đi giấc mộng đẹp của một nữ nhân khác.
Sự tồn tại của nàng có phải là một sai lầm hay không?
Suy nghĩ đến thất thần, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy bên cạnh mình có mộtbóng dáng chợt lóe lên, theo bản năng nàng bắt đầu cảnh giác, cảm thấyđược hình như người kia không phải là người cận vệ gần đây, hình như là ở xung quanh đây đã bị mai phục rồi. Chẳng lẽ là muốn ám sát Mông Vương?Nàng nên lớn tiếng kêu, hay là nhanh chóng nghĩ cách chạy đi báo tin?
"Để ta đoán xem ngươi đang suy nghĩ gì......?" một giọng nói trầm thấp quỷdị vang lên sau lưng nàng, "Lúc này ngươi đang nghĩ muốn đi mật báo tinnày cho Mông Vương đúng không?"
"Lại là ngươi" Nàng nhận ra giọng nói này, đây là tên thích khách lần trước ở phủ Mông Vương.
"Đúng vậy, ngươi nên cảm ơn ta, nếu không có ta, thì làm sao ngươi có thể nhanh chóng trở thành công chúa Trung Nghĩa?"
Chu Tĩnh Dương cảm thấy rất quái lại, lần nào người này cũng có thể nhàn hạ thoải mái nói chuyện phiếm với cô. "Hôm nay, ngươi lại tới là để giếtta?"
Người nọ hừ một tiếng, "Thực ra lần trước ta không hề muốn giết ngươi, là tự ngươi muốn chết thôi"
"Vậy người ngươi muốn giết là Mông Vương?" tay nàng liền nắm chặt lấy cáikhay vô cùng lo lắng, bắt đầu nổi giận vì sao bản thân mình lại khôngnhớ ra chứ. Lần trước sau khi Hoàng Phủ Mông gặp chuyện, nàng luôn mangtheo một con dao bên người, thứ nhất có thể phòng thân, thứ hai có thểcứu người, cho dù nàng không biết võ công, cũng có thể hù dọa kẻ địchmột trận.
Người nọ vừa cười vừa nói: "Ngươi yên tâm, ta cũngkhông đến để giết Mông Vương, ta chỉ là muốn tới tìm ngươi nói chuyệnphiếm, hỏi lại ngươi một vấn đề"
"Ngươi vẫn muốn hỏi ta về chuyện cái người chết kia đã nói cái gì với ta sao? Hắn thật sự cái gì cũngkhông có nói, cũng không có giao thứ gì cho ta hết" Chu Tĩnh Dương vôcùng thẳng thắn trả lời: "Từ nhỏ mẹ ta đã dậy rằng không được nói dối,nếu ngươi vẫn không tin, ta cũng đành chịu"
"Chuyện người kia tacó thể bỏ qua, ta biết là có người ở sau lưng giở trò quỷ. Ta đến làmuốn hỏi, đột nhiên Mông Vương dẫn ngươi tới Thất Đài, có phải là muốntạo phản hay không? Nếu nha đầu ngươi không bao giờ nói dối, thì lần này cũng không nên gạt ta"
"Tạo phản?" Cô giật mình hỏi lại "Ngươinghe ai nói bậy bạ vậy? Mông Vương tuyệt đối sẽ không làm những loạichuyện xấu xa như thế này?"
Người nọ cười ha ha, "Tạo phản tấtnhiên là chuyện xấu xa rồi, ngươi cho rằng ở trên đời này chỉ có ngườitốt và người xấu thôi sao? có đôi khi người tốt cũng chính là kẻ xấu, kẻ xấu lại chính là người tốt đó"
"Ý ngươi là, thật ra ngươi cũnglà người tốt?" Kỳ thật nếu nàng không nghĩ đến đường lui, thì việc đấuvõ mồm chưa chắc nàng đã bị thua.
"Đứa nhỏ này, nhìn qua thì dịudàng ít nói, nhưng thực ra lại ngược lại nhanh mồm nhanh miệng" Người nọ vừa cười vừa nói, "Cũng may là ta chỉ tới tìm ngươi để nói chuyệnphiếm, nếu không bây giờ có lẽ ta đã bị biến thành con nhím rồi cũngnên"
Chu Tĩnh Dương không hiểu, nhìn xung quanh, chỉ thấy phíacửa và tườngvbao xung quanh sân, chẳng biết từ lúc nào đã tập trung rấtđông thị vệ cầm cung tên, tất cả mọi người đều lạnh lùng nhình chằm chằm vào người trong phía trong sân, thật khiến cho nàng nhảy dựng lên.
"Trên đời này thật sự có là có kẻ ngu ngốc không sợ chết" Hoàng Phủ Mông chậm rãi xuất hiện, mang theo nụ cười lạnh chậm rãi bước về phía hai người,"Lại là người, lần này ngươi tới, chắc không phải lại muốn ép buộc congái người ta làm con tin chứ?"
"Mông Vương coi thường ta quá, mặc dù phái Quạ Đen không phải là môn phái nổi tiếng, những cũng không làmnhững thủ đoạn khiến cho người đời khinh bỉ"
Không nghĩ tới người nọ lại chủ động thừa nhận thân phận của mình, chuyện này nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Xem ra hôm nay ngươi đến đây là đã có sự chuẩn bị" Hoàng Phủ Mông chớp mắtmột cách nguy hiểm, bước về phía trước Chu Tĩnh Dương, kéo nàng lại phía sau mình bảo vệ.
"Tại hạ đến đây, cũng không có mang vũ khí"người nọ đưa tay lên, trên người hắn quả nhiên không có gì, "Riêng điểmnày cũng đủ để nhìn ra thành ý của ta rồi chứ? Mông Vương, có một sốviệc ta muốn nói riêng với ngươi"
Hắn nhíu mày, "Thú vị thật, thích khách lắc mình một cái, đã muốn biến thành sứ giả rồi sao?"
"Vương gia cẩn thận" Chu Tĩnh Dương ở phía sau hắn nói với lên, lần này cô đã thấy rõ ràng diện mạo của tên thích khách.
Nhìn qua thì rất trẻ tuổi, ngũ quan cũng cực kỳ thanh tú, có thể chỉ mới hai mươi tuổi, không giống với tên sát thủ dữ tợn tàn ác trong tưởng tượngcủa nàng.
"Ngươi đi về phía Thu Hoằng đi"
Hoàng Phủ Môngđẩy cô về phía sau, lúc này nàng mới nhìn thấy Lưu Thu Hoằng cũng đứng ở cách đó không xa đang hướng về phía bên này trông ngóng, nàng lập tứcbước nhanh tới, "Thu Hoằng tỷ, là tỷ bảo tin cho Mông Vương?"
"Tỷ ở trong nhà nghe thấy ngoài sân có động tĩnh, không dám lên tiếng, liền nhảy cửa sổ ra ngoài, đây là kẻ lần trước ở trong Mông phủ làm muộì bịthương phải không?" Nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm, vẻ mặt thân thiết.
Chu Tĩnh Dương lên tiếng, cũng bắt đầu đưa mắt nhìn lại.
"Không biết có phải là người của Thái tử hay không?" Nàng thì thào nói: "Đúnglúc này, bỗng nhiên xuất hiện nhân vật số một như vậy, thật sự sẽ phảicẩn thận hơn gấp bội"
"Nếu là người của Thái tử, đối với Mông Vương sẽ như thế nào?" Chu Tĩnh Dương khẩn trương hỏi.
"Khó mà nói trước được" Lưu Thu Hoằng nhìn cô, bỗng nhiên kéo cánh tay củacô, "Tĩnh Dương, muộn nên tin tưởng vào năng lực của hắn, sở dĩ MôngVương là người duy nhất được phong vương trong mấy vị hoàng tử, khôngphải là do hắn là hoàng tử được Hoàng thượng yêu quý nhất, mà bởi vì hắn có công lớn với triều đình, có năng lực vượt trội"
"Vậy lúctrước việc hắn cầm đao đi ép vua thoái vị.... ..." Nàng nhỏ giọng nóimột câu, đây luôn là câu hỏi lớn nhất trong lòng nàng.
"Khi đó hắn có lý do của hắn, Hoàng thượng cũng không có so đo với hắn, muộn cũng không nên nghe lời người ngoài nói"
Lưu Thu Hoằng cười với nàng, "Đừng căng thẳng như vậy, vừa rồi có phải làmuội đứng ngẩn người ở trong sân hay không? Tỷ đứng từ cửa nhìn thấymuội đứng ở đó khá lâu, Tĩnh Dương, có một số việc muội không nên để ởtrong lòng, ngay cả tỷ cũng đã nghĩ thông suốt, nếu Mông Vương hắn camtâm tình nguyện dùng toàn lực để bảo vệ muội, thì muội cũng không nênphụ tấm lòng yêu thương của hắn. Chuyện Hoàng thượng đưa muội đi hòathân, tự nhiên sẽ có cách khác để đối phó, Mông Vương ở ngoài, Hoàngthượng cũng không thể ép buộc hắn"
Đang nói đến đó, đột nhiên cótiếng hô to truyền lệnh đến cho Hoàng Phủ Mông: "Mông Vương, Hoàngthượng ban kim bài cho ngài, lệnh ngài hỏa tốc trở về kinh thành"
Lần này Chu Tĩnh Dương và Lưu Thu Hoằng đều bị chấn động, ánh mắt không hẹn mà cùng nhau chuyển về phía Hoàng Phủ Mông.
Không biết hắn và người phái Quạ Đen đang nói cái gì, khi nghe đặc sứ nóixong, cũng chỉ là hơi hơi nẩng đầu chăm chú nhìn, dường như không biếtđến chuyện kim bài kia nghiêm trọng và khẩn cấp cỡ nào.
Mãi chođến khi đặc sứ cầm kim bài đi vào trong sân, Hoàng Phủ Mông mới xoayngười bước về phía trước vài bước, nhưng không có đưa tay đón lấy kimbài mà chỉ nhàn nhạt hỏi: "Kim bài này là từ đâu mang đến?"
Đặc sứ nghe hỏi xong hết sức ngạc nhiên, "Là Hoàng thượng ban"
Khóe miệng hắn nhếch lên, "Từ lâu tổ tiên triều ta đã có giáo huấn rằng, kim bài này chỉ được sử dụng khi xẩy ra một trong hai việc lớn, một làtrong nước xẩy ra phản loạn, hai là quân lính ngoại bang xâm lược, bâygiờ trong kinh thành có người tạo phản sao?"
".....Không có ạ" Vị đặc sứ quỳ sụp xuống kính dâng.
"Vậy có đại quân tiến đánh sao? Bản vương ta phụ trách Bộ Binh tại sao lạikhông có nghe thấy chuyện này?" Hoàng Phủ Mông mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Rõ ràng kim bài này là giả, người đâu, bắt tên gian tế này lạicho ta"
Ai cũng không nghĩ tới hắn đột nhiên trở mặt như vậy,cũng không ngờ hắn dám đem đặc sứ của triều đình trở thành gian tế, đặcsứ không ngừng lớn tiếng kêu oan, hắn cũng không hề để ý đến.
Chu Tĩnh Dương đứng ở bên cạnh thấy vậy ngẩn người hỏi: " Tại sao lại có kẻ giám giả mạo làm đặc sứ của triều đình vậy?"
Lưu Thu Hoằng bất đắc dĩ cười khổ, "Vừa nãy mới khen muội thông minh xong,giờ muộn lại giả bộ ngớ ngẩn rồi. Rõ ràng là hắn không muốn trở về, chỉlà cố ý kiếm cớ mà thôi, nhưng mà không ngờ lại sử dụng thủ đoạn phảnnghịch lớn như vậy, cũng chỉ có người như hắn mới dám làm như vậy, MôngVương à Mông Vương, ngài muốn bức chính mình vào đường cùng hay sao?"
Vừa nghe những lời này xong, trong lòng nàng lại tràn đầy lo lắng không yên.
Mà lúc này hình như Hoàng Phủ Mông và người của phái Quạ Đen đã đi đến độhiểu biết lẫn nhau, lúc xoay người lại, đã là vẻ mặt tươi cười sáng rực, không hề để ý chút nào đến cử chỉ phạm thượng vừa rồi của chính mình,sẽ dẫn đến bao nhiêu mối nguy.
Chu Tĩnh Dương khe khẽ thở dài.Xem ra nếu đã thích người này thì kể cả khi hắn vui mừng hay hắn ưu tưcũng chắc chắn đều sẽ phải nóng ruột nóng gan mất.
Có một số việc xẩy ra gần đây cha Chu mẫu Tĩnh Dương vẫn luôn cảm thấy cực kỳ nghingờ, đầu tiên là con gái của họ bị Mông Vương nhìn trúng đưa vào trongphủ để làm việc, về sau lại được Mông Vương cứu, mà còn được phong làmcông chúa, về sau nữa, nửa đêm canh ba, người của Mông Vương lại đến đưa bọn họ đi theo quân lính rời khỏi kinh thành, tiến về con đường mênhmông phía trước, cũng không biết sẽ phải đi tới đâu, đã từng hỏi qua con gái mấy lần, lần nào nàng cũng trả lời ấp a ấp úng.
"Tôi nghĩ có lẽ con gái chúng ta đã gây ra tai họa lớn rồi" Cha châu lén nhỏ giọngnói với vợ mình. "Hai ngày trước ở ngoài sân nhà chúng ta thường cóngười đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn nhìn vào trong sân, giống như làđang theo dõi nhà chúng ta vậy"
"Hả? Nếu đúng là Tĩnh Dương gây ra tai họa, vì sao Mông Vương vẫn còn quan tâm đến Tĩnh Dương ?"
"Chẳng lẽ nàng không có nghe nói gì sao? Từ trước tới nay Mông Vương và Tháitử không hợp nhau, hơn nữa nghe nói Mông Vương đã từng ép Hoàng thượngthay đổi lập hắn làm Thái tử đó"
Chu mẫu nghe xong trong lòng run sợ nói: "Nếu đúng là như vậy thì Tĩnh Dương không thể tiếp tục đi theoMông Vương được, lát nữa phải đi nói với Tĩnh Dương 'Thà rằng một nhà ba người chúng ta không có được cuộc sống sung sướng, cũng không thể thamgia vào những loại chuyện như thế được'."
"Ừm" Cha Châu dùng lực gật gật đầu.
Mà lúc này Chu Tĩnh Dương cũng đang cùng Hoàng Phủ Mông thảo luận vấn đề này.....
"Cha mẹ muội đã hỏi muội nhiều lần, vì sao tự nhiên lại chuyển nhà, muốnchuyển tới chỗ nào? Muội cũng không biết nên trả lời như thế nào cả"Nàng kéo góc áo của hắn, "Hay là vương gia nói thay muội đi"
Ngồi ở cạnh giường Hoàng Phủ Mông buồn cười nhìn nàng, vỗ vỗ gương mặt nàng: "Ngay cả cha mẹ nàng mà nàng cũng không giải quyết được sao? Được ta đi nói giúp nàng, nói rằng bổn vương vừa mới nhìn thấy con gái bọ họ, liền muốn mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ"
"Vương gia không thể nói như vậyđược" được sủng ái nàng liền xấu hổ đến đỏ mặt: "Vương gia không thể nói chuyện khéo léo một chút được sao? Cha mẹ muội cũng là người nhát gangiống muội, vương gia hù dọa như vậy bọn họ không chịu được đâu"
"Vậy ta nên nói thế nào? Chẵng lẽ còn muốn mang sính lễ đến cửa cầu hôn sao? Vậy không phải là càng hù chết bọn họ rồi sao?" Vừa dứt lời, tiếng đậpcửa liền vang lên, hắn quay đầu ra nhìn, cao giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Binh lính đứng ngoài cửa lớn tiếng đáp: "Dạ bẩm vương gia, Hoàng thượng đưakim bài thứ hai đến ạ, vương gia, nên làm gì bây giờ?"
Hoàng Phủ Mông lười biếng trả lời: "Trói người lại"
"Tuân lệnh"
Chu Tĩnh Dương lo lắng nói: "Vương gia làm như vậy có chọc giận đến Hoàngthượng không? Hoàng thượng tức giận là chuyện Vương gia rời khỏi kinhthành, hay là chuyện Vương gia dẫn muội rời khỏi kinh thành, nếu chuyệnnày có liên quan đến muội, hay là để muội trở về trước tự thú tội....."
"Tự thú tội cái gì chứ? Hơn nữa nàng cũng không có phạm sai lầm gì" Hắn ômnàng vào trong ngực, mở miệng nói: "Nếu nàng trở về trước, sẽ phải lấychồng ở xa để cầu thân, đến lúc đó bị người đàn ông khác vừa kéo vừa ôm, nàng chịu được không?"
"Muội không chịu được"
Cái gáy của nàng bị hắn hà hơi ngứa ngứa, vừa muốn đưa tay lên, lại bị hắn bắt lấy hai tay.
"Tiếc là bây giờ nàng còn ít tuổi, hại ta cũng không dám lộn xộn với nàng,thật sự hình như ta rất muốn ăn hiếp nàng?" Hoàng Phủ Mông cười cười tựgiễu, nhưng mà chỉ khẽ cắn một chút lên vành tai của nàng.
"Lúc nào Vương gia cũng chẳng ăn hiếp muội"
Chu Tĩnh Dương nhẹ giọng oán hận, kết quả khiến hắn không kiềm nén được,kịch liệt hôn lên đôi môi của nàng, mãi cho đến khi nàng gần như là thởhổn hển, mới bằng lòng buông nàng ra.
"Đây mới gọi là ăn hiếp,hiểu không?" Hắn cầm lấy cái cằm xinh xinh của nàng, ánh mắt đột nhiêntrở nên mị hoặc: "Chuyện xấu hơn ta vẫn chưa có làm đâu, nàng ở trongthanh lâu lâu như vậy, cũng biết là ta đang nói đến cái gì chứ......"
Nàng sợ tới mức vội vàng đẩy hắn ra: "Vương gia đừng có làm bậy"
Hoàng Phủ Mông không nhịn được ngã xuống giường cười lên ha hả, đồng thời còn kéo nàng đang muốn chạy trốn trở lại, ôm vào trong ngực: "Được được,không đùa nàng nữa, nàng ngoan ngoãn ngồi ở đây, ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý"
"Vậy Vương gia xử lý công việc đi, muội không quấy rầy Vương gia nữa" Chu Tĩnh Dương ngọ ngoạy muốn đứng dậy.
"Đừng có lộn xộn, nếu không ta thực sự sẽ không nhịn được mà muốn làm chuyệnxấu" Hoàng Phủ Mông lại lo nàng sợ tới mức không dám động đậy nói: "Nàng ngồi ở đây, ta mới có thể yên tâm một chút, cũng có thể yên tâm xử lýcông việc. Tiểu nha đầu nàng đó, chỉ cần ta không nhìn thấy nàng mộtchút thôi, cũng không biết nàng sẽ xẩy ra chuyện gì hết. Nàng nói xem,biết ta đã cứu nàng mấy lần rồi không?"
"Không phải.... lần nào cũng là do Vương gia hay sao" Nàng oán hận nói
"Hối hận rồi hả? Hối hận thì đừng đi theo ta nữa"
"Không"
Tiếng cười trầm thấp lại vang lên, hắn từ phía sau nắm lấy khuôn mặt nàng:"Tiểu Mị, nàng vẫn đáng yêu như vậy, không cần trưởng thành, ta thíchdáng vẻ bây giờ của nàng"
"Vương gia vẫn muốn coi muội như con nít sao?" Chu Tĩnh Dương bĩu môi: "Bây giờ muội muốn lập tức trở thành mười tám tuổi"
"Biết biết, nàng nói rất nhiều lần rồi, mười tám tuổi có ý nghĩa gì? Nàng trưởng thành?"
"Ừm, Muội có thể giúp Vương gia"
"Giúp ta cái gì? Đánh giặc, tạo dựng sự nghiệp? Tiêu diệt kẻ đối nghịch ở trong triều? Hay là tính kế mưu triều soán vị?"
Nàng lo lắng nói: "Không phải Vương gia muốn mưu triều soán vị thật đó chứ?'
"Giả như ta thật sự muốn mưu triều soán vị, vậy nàng sẽ làm thế nào? Bỏ trốn sao?
Chu Tĩnh Dương giận dữ nói: "Cho dù bị chặt đầu cùng với Vương gia muộicũng đồng ý, nhưn mà.... Muội muốn đưa cha mẹ muội đi trước, muội khôngmuốn bị chu di cửu tộc"
Hoàng Phủ Mông ôm bụng cười ngã xuốnggiường: "Thật sự là không chịu nổi mà, ở cùng với nàng sao lại luôn cónhiều chuyện cười như vậy chứ?"
"Muội biết Vương gia cười muộikhông có ích như Thu Hoằng tỷ" Nàng quay đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìnhắn: "Muội không có học vấn như Thu Hoằng tỷ, cũng không có suy xét sựviệc chu đáo chặt chẽ giống như tỷ ấy, ta chỉ biết toàn tâm toàn ý đốitốt với Vương gia, Vương gia cần muội làm cái gì, Muội sẽ làm cái đó,muội chỉ có khả năng làm những chuyện như vậy cho Vương gia, Vương giacó thể cười nhạo muội ngốc nghếch, nhưng không được chê cười tấm lòngcủa muội"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.