Tôi thậm chí còn nghĩ liệu đây có phải ảo giác không, tôi bị siết đến mức thấy đau, nhưng cũng có thể là không phải. Tôi nắm chặt áo khoác vest của Châu Bạc Tân trong tay, tôi biết nó sẽ bị tôi nắm đến mức nhăn nhúm, thậm chí còn có thể sẽ biến dạng và không ủi thẳng lại được. Không ủi thẳng được là tốt nhất, thế nhưng tôi lại nảy sinh ham muốn xấu xa, tôi nhận ra tình yêu khi đi đến tận cùng hiển nhiên không phải là khao khát bảo vệ mà là khao khát hủy diệt.
Khi nghĩ đến việc đó tôi lại cảm thấy mình dị dạng.
Nước mắt giống như được mở chốt, không ngừng trào ra, tất cả đều rơi vào l*иg ngực Châu Bạc Tân.
Tôi muốn mở miệng nói chuyện nhưng vừa mở miệng liền không nén được tiếng khóc nức nở. Đôi môi chưa kịp khép lại đã bị Châu Bạc Tân hôn lên, đôi môi nọ như đang muốn vỗ về, lau đi những giọt nước mắt trên môi tôi, đầu lưỡi mạnh mẽ chen vào cắt đứt tiếng khóc không ngừng của tôi. Nhưng nước mắt cứ rơi mãi, anh cũng chẳng thấy phiền, hôn môi đủ rồi thì hôn lên mắt tôi và lau đi những giọt nước mắt vừa chảy ra.
"Đừng khóc nữa." Châu Bạc Tân thở dài.
Anh vừa thở dài liền khiến tôi sợ hãi vì cho rằng sau đó anh sẽ khó chịu. Tôi đột ngột ngậm miệng lại, mím chặt môi nhưng vẫn không kiềm được những giọt nước mắt liên tục tuôn ra, càng không kiềm lại được tôi càng hoảng, càng hoảng thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-nuoc-duc/3440345/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.