Thành phố Mạch.
Tôi lớn lên ở thành phố Mạch. Trước đây khi thành phố này vẫn chưa trở thành một thành phố nổi tiếng trên mạng, trung tâm thành phố cũng không phải là nơi để người giàu khoe của - "tích" một tiếng quét mã thanh toán là một vài con số không sẽ biến mất khỏi số dư, cười và nói với người bên cạnh "cái túi này tôi chờ lâu lắm rồi, cũng không nhìn kỹ giá nữa, hàng không dễ lấy."
Ba mươi năm trước, Trần Chí Viễn đi cùng với Châu Khinh La từ thôn Lộc đến thành phố Mạch để phát triển, tuy rằng khi đó thành phố Mạch đã thịnh vượng nhưng vẫn còn rất nhiều tình người chưa bị mùi tiền vùi lấp.
Có một khoảng thời gian trước đây Trần Chí Viễn thường nhắc lại nó với tôi với mục đích tạo ra hình tượng người ba bất đắc dĩ và vĩ đại cho ông ta, đồng thời muốn tẩy trắng cho việc ông ta "nɠɵạı ŧìиɧ".
Nói rằng trước đây ông ta gây dựng sự nghiệp vì "gia đình", Châu Bạc Tân vẫn là một đứa trẻ cần sữa bột nên buổi sáng chưa tới năm giờ ông ta đã phải thức dậy chạy nghiệp vụ, trời còn chưa sáng, quán ăn cũng chưa mở.
Lúc nói những lời này ông ta thường hay ngồi vào bàn ăn, cầm nĩa với một thái độ rất kiêu ngạo và khinh thường. Tôi biết ông ta vốn không hề coi những sự cực khổ trước đây của ông ta là huân chương mà chỉ là một đề tài để nói chuyện. Nhưng vì thi thoảng Châu Bạc Tân sẽ được nhắc đến nên dù tâm trạng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-nuoc-duc/3440344/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.