Đôi khi tôi cảm thấy tôi và anh tôi như hai kẻ điên.
Tình yêu của chúng tôi không "tốt đẹp", hầu hết mọi người trên thế giới này luôn sẵn sàng ví tình yêu như mặt trời, như giọt lệ của thiên sứ, như pháo hoa thoáng qua nhưng rực rỡ và tráng lệ, những ví dụ này đều rất ấm áp và đẹp đẽ.
Nhưng có một nhóm nhỏ mà tình yêu của họ khó có thể thấy được ánh mặt trời.
Chúng tràn ngập những du͙© vọиɠ màu xám khiến tôi thường không hiểu được vì sao tình yêu lại khiến con người ta muốn hủy hoại, muốn giam cầm, muốn vỡ vụn, không hiểu vì sao tình yêu lại tồn tại dưới dạng "độc chiếm", "phục tùng" và "mù quáng". Tôi vẫn luôn không thể hiểu được điều này, cũng không biết liệu "tình yêu" của tôi có nên tiếp tục tồn tại hay không, đây là một chuyện lớn đối với tôi và không còn chuyện gì quan trọng hơn nó được cả.
Tôi thừa nhận, Tống Diệc Vi nói đúng, có con đường tắt để chữa khỏi bệnh cho tôi.
Đi tìm Châu Bạc Tân.
Châu Bạc Tân lúc bấy giờ đang quỳ gối trước mặt tôi, kiên nhẫn dỗ dành tôi, bởi vì đầu gối quỳ trên mặt sàn ấm áp nên cũng nhiễm hơi ấm. Lòng bàn tay anh nâng mặt tôi lên và nụ hôn chuyển dần từ sự dịu dàng ban đầu thành cảm giác như đang cướp đoạt.
Đây là lần đầu tiên giữa hai chúng tôi ở trong tư thế anh quỳ gối trước mặt tôi như vậy. Dường như anh không hề quan tâm đến những chuyện mà tôi để ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-nuoc-duc/3440346/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.