Nghiêm Túc về nhà , phát hiện ông Nghiêm cười đến đáng sợ .
“ Ông nội …… ông có chuyện gì vui thế?”
Ông Nghiêm cười nói : “ Nghe nói hôm nay có người đến náo loạn công ty … Còngiống như là người bảo vệ trung thành của cháu dâu ?” Tiểu Túc à , tình địch củacon không ít đấy!”
Mặt Nghiêm Túc không chút thay đổi , hừ lạnh một tiếng : “ Tình địch ? Conkhông có tình địch .”
“ Cũng đúng , so với bọn họ , cháu đích tôn của ta thông minh hơn , đươngnhiên con không thèm để ý tới bọn họ . Cháu trai ngoan , rất tự tin ! Tranh thủđoạt lấy Tiểu Đan Thuần đi , sau đó sớm sinh ra bé cưng cho ta bế.”
Anh đối với người xấu xí kia một chút hứng thú cũng không có .
“ Cháu trai à , không phải ta đã nói với con là , nhìn người không thể chỉnhìn bề ngoài , huống hồ , cháu chưa nhìn kỹ Đan Thuần …” Ông Nghiêm ngầm gợi ý, đáng tiếc Nghiêm Túc không chịu hiểu !
“ Con đã về!” Trữ Đan Thuần đẩy cửa đi vào , thấy Nghiêm Túc cùng Ông Nghiêmngồi ở ghế , ánh mắt nghịch ngợm chớp chớp , nảy ra ý hay .
Cô yên phận đi đến trước mặt Nghiêm Túc : “ Thiếu gia , tôi về muộn …”
Nghiêm Túc ngẩn ra , cô ta uống nhầm thuốc gì à?
Ông Nghiêm hung hăng trừng mắt Nghiêm Túc : “ Nó là vợ cháu , cháu bắt nạtnó làm gì ! Còn bảo nó gọi cháu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-thua-em-roi/2960940/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.