Ngay từ lần đầu gặp mặt, Cao Kiên đã biết trái tim anh đời này kiếp này vĩnh viễn thuộc về Nguyễn Lương. Anh không thích nữ nhân, người anh có tình cảm lại là một nam nhân phong lưu đa tình. Nguyễn Lương người tựa như châu ngọc mà vô cùng lạnh nhạt, hắn không hề đoái hoài đến tình cảm của anh, bất quá cũng chỉ xem anh như là người thỏa mãn. Hắn đối với anh có thể coi là tốt nhất, nhưng cũng chính hắn là người đối xử tàn nhẫn với anh nhất.
Cho đến bây giờ chính Cao Kiên cũng không hiểu, anh đem cả trái tim mình trao cho hắn là đúng hay sai. Nhưng hắn cứ như liều thuốc phiện vậy, đã dính vào rồi thì cứ dai dẳng mãi, có lúc chịu tổn thương, nhưng cũng có lúc lại cảm nhận được thứ tình cảm ấm nồng kia, tóm lại là không thể nào dứt ra được. Anh nghiện hắn như kẻ nghiện say thuốc phiện vậy. Biết là đau khổ nhưng vẫn cam chịu mà dấn thân.
Suy cho cùng, Nguyễn Lương giống như vinh hoa phú quý trong nhân gian, rất hấp dẫn, nhưng cũng rất vô tình. Nhưng con người vốn rất tham lam, nắm trong tay bao nhiêu của cải vàng bạc rồi vẫn thấy là chưa đủ. Vì vậy mà cứ tiếp tục mà lao vào, bấp chấp hiểm nguy, bất chấp rằng liệu những thứ tốt đẹp đó có phù hợp với bản thân mình hay không.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.