Sau cuộc đi săn, mọi người vội vàng quay về. Cao Kiên đứng trong sân, chăm chú quan sát hạ nhân làm thịt, phơi khô con mồi, còn Nguyễn Lương vui vẻ chạy về phòng, tìm Đinh Lan để bàn bạc “đại sự”.
Một lát sau, Cao Kiên nghe được tiếng hét mang đầy vẻ hoảng sợ của Nguyễn Lương, sau đó, y vội vàng chạy ra khỏi phòng, mái tóc rối tung, cây trâm suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi…” – Nguyễn Lương núp sau lưng Cao Kiên rồi gầm lên: “Nếu ngươi không đồng ý thì thôi, tại sao lại làm ầm ĩ như vậy? Ta đã cho ngươi đâm một nhát rồi, ngươi còn muốn gì nữa chứ?”.
Dường như Cao Kiên đã sớm đoán được tất cả mọi việc, hắn lạnh lùng, đứng thẳng trong sân như một thanh kiếm.
Nguyễn Lương siết chặt ống tay áo của Cao Kiên, vội vàng giải thích: “Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi mà, tương lai, Cao đại nhân… Cao đại nhân nhất định sẽ cưới ngươi, ngươi sẽ trở thành thê thiếp, có danh phận, tại sao ngươi lại không biết phân biệt tốt xấu vậy?”.
Đinh Lan chỉ vào mặt của Nguyễn Lương, nói không nên lời, nước mắt của nàng rơi xuống, lăn dài trên gò má.
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng đau lòng, y vội vàng tiến lên phía trước, lau những giọt nước mắt: “Ta đang thương lượng với nàng mà, nếu nàng không đồng ý thì ta sẽ mua một cô nương khác tặng cho Cao đại nhân, tại sao nàng lại động dao động kéo chứ? Tính cách của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-ket-tu-thu/2397226/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.