Thời gian tôi nhìn thấy Thanh Nghiên càng ngày càng ít.
Dạo này cậu ấy thường xuyên đi tìm bác sĩ Mộ và Phỉ Phỉ, gần như mỗi ngày tận đến đêm muộn mới trở về.
Cơ thể của tôi gần đây cũng càng ngày càng không thoải mái, ngoại trừ lồng ngực đau nhức ho ra máu cộng với chán ăn thì đôi khi cảm giác hít thở cũng rất khó khăn. Chật vật nhất chính là một lần ở nhà, trong lúc đứng dậy thì bất thình lình mắt như nổ đom đóm, thậm chí bởi vì khó thở nên sinh ra một loại ảo giác giống như… Sắp chết.
Sau khi vất vả lắm mới dịu xuống được, cuối cùng tôi quyết định không còn dám bỏ lơ nữa.
Bấy giờ mới dành thời gian đi bệnh viện một chuyến.
Bởi vì tôi vẫn cho rằng trước đó lúc làm việc ở nước ngoài có bệnh viêm phổi cũ nên nên trực tiếp yêu cầu làm kiểm tra CT, cầm lấy kết quả báo cáo lần trước đồng thời không ngừng đi bệnh viện chẩn đoán, cuối cùng trong sổ khám bệnh ghi rõ ràng dòng chữ nhỏ “Ung thư phổi giai đoạn cuối”.
Bệnh nan y từ trước đến nay được xưng là “Kẻ giết người thầm lặng”.
Nhìn thái độ của bác sĩ từ giải quyết việc chung đến dần tỏ vẻ thân thiết hơn, ông ấy bảo tôi tranh thủ thời gian nằm việc trị liệu, tâm trạng nhất định phải giữ cho thoải mái, ở cùng với người nhà, người yêu, bạn bè nhiều hơn…
Tôi như chết lặng mà mệt mỏi gật đầu theo tốc độ nói của ông ấy.
Bác sĩ cũng biết bệnh nan y này khó điều trị đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-biet-nguoi/1033064/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.