Tôi đứng ngây ngốc trước của bệnh viện khá lâu, cuối cùng cũng chậm chạp đi về nhà mà Kỷ Thanh Nghiên vẫn còn chưa về.
Bây giờ mỗi khi ở một mình là cơn nghiện thuốc của tôi lại trào dâng.
Vừa mới theo thói quen sờ tìm thuốc lá, tôi chợt nhớ đến cuộc đối thoại cùng bác sĩ ban nãy.
“Tế bào ung thư phổi ban đầu phát sinh là do hút thuốc quá nhiều… Cậu lại còn trẻ như vậy, rốt cuộc một ngày cậu hút bao nhiêu điếu vậy?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói thật con số ra.
Bác sĩ trợn mắt há hốc mồm, sau đó nghiêm khắc dặn dò tôi kể từ hôm nay trở đi tuyệt đối không được đụng vào khói thuốc.
Tôi cũng nhanh mồm đáp lại, chẳng qua là dính vào cái thứ gây nghiện này thì sao có thể nói bỏ là bỏ được. Huống hồ gì, nicotin thật sự có công dụng làm tê liệt thần kinh vốn căng chặt của tôi, cho tôi được đôi chút khoảng trời giải thoát ngắn ngủi…
Thôi được rồi.
Tôi thở dài, ném hộp thuốc lá đi.
Rồi tiện thể đến tủ lạnh lấy que kem mà Thanh Nghiên mua lần trước nhét vào miệng.
Kem rõ là ngọt, nhưng lần nào tôi cũng nếm ra được chút vị đắng chát.
Đến lúc ăn xong que kem Thanh Nghiên cũng chưa trở về.
Hẳn cậu ấy hãy còn đang chìm đắm trong dư vị hạnh phúc vì lời cầu hôn thành công nhỉ.
Tôi không muốn ăn gì cả, bèn lê bước chân về phòng thu xếp hành lý.
Thật sự thì đồ đạc của tôi không nhiều lắm, có lẽ là do trước khi chuyển đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-biet-nguoi/1033065/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.