- Oa!Ngươi về rồi,có cả Tiểu Tước tỷ tỷ nữa!
Bạch Hổ thấy bọn hắn bước vào nhà thì vui vẻ chạy ra đón,sau đó hai mắt tỏa sáng nhìn vào túi giấy trong tay hắn,nuốt nước miếng nói:
- Vậy…còn thịt của ta?
- Cầm.
Hắn đưa bọc giấy cho Bạch Hổ.Con bé ngửi ngửi một chút rồi run rẩy tháo sợi dây buộc quanh túi ra,nghẹn ngào nói:
- Thịt…Cuối cùng cũng được ăn thịt rồi.Tiểu Vũ tỷ tỷ,hắn đâu có lừa ta,hắn thực sự mua thịt về a!
Huyền Vũ đang loay hoay chuẩn bị mâm bát cho bữa tối nghe vậy thì quăng cho con bé một ánh mắt đáng sợ,lẩm bẩm:
- Con nhãi nhiều chuyện…
Hắn vỗ lên cái đầu nhỏ nhắn của Bạch Hổ,nhàn nhạt nói:
- Nha đầu ngốc,lừa ngươi thì ta được gì chứ?
- Đúng,đúng!Ta rất tội nghiệp,đừng lừa ta a!Ui~Véo má thật đau,không phải mơ.
- Được rồi!Muội đừng ở đó cản đường cản lối nữa.Mau đem thịt để lên bàn đi.
Thanh Long vội ra mặt trước khi Bạch Hổ kịp đem mặt mũi của cả nhóm vất đi hết rồi quay sang cung kính nói với hắn:
- Phong ấn đã hoàn thành.Mời ngài vào kiểm tra.
- Không cần,ta tin tưởng ngươi.Mà này…
Bộ y phục trắng kết hợp với thần sắc mệt mỏi hư nhược khiến Thanh Long giống như một cái người ốm liệt giường lâu ngày,cảm giác chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến nàng ho đến thổ huyết.
- Ngươi nợ tiền ta à?Không thì cung kính như vậy làm gì?
- A…Không…Cái này…
Thanh Long ấp úng.Cái con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924333/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.