- Nàng sao thế ?Đói à ?
Thanh Dương đỏ bừng mặt quay sang nhìn hắn ,lí nhí hỏi :
- Sao con nói vậy ?
- Mỗi lần đói nàng sẽ thở dài đặc biệt nhiều . Sống cùng nàng lâu như vậy mấy chuyện này ta đương nhiên phải biết .
- Cái này…Ta
Nàng xoắn xuýt vạt áo một lúc rồi cắn môi nói :
- Đúng là có hơi đói .
- Vậy đi ăn mì nhé ?
Hắn bình thản nói . Kì lạ là Thanh Dương lại dùng vẻ mặt ngạc nhiên cùng cực để đáp lời hắn , khiến hắn không khỏi hoài nghi liệu có phải bản thân dùng sai ngữ pháp hay không .
- Nàng có dự định gì khác à ?
- Không .Làm gì có ,chỉ là…
Thanh Dương cúi đầu nói :
- Ta tưởng con không thích đi chung với ta .
Hắn nghiêng đầu ngẫm lại .Quả đúng là hắn đã từng nói những lời ấy ,hay chính xác hơn là hét vào mặt nàng .Cũng không thể trách hắn thời điểm ấy ,phải biết áp lực khi đi cùng một nữ nhân có ngoại hình xuất sắc như Thanh Dương tuyệt đối không phải thứ một thằng nhãi như hắn có thể tiêu hóa được .
- Đừng ngốc thế .Ta sao ghét nàng được ,ta thương nàng còn không hết nữa là .
Hắn đứng giữa đường nói oang oang khiến mấy người xung quanh đều ngoái lại nhìn hai người bằng ánh mắt kì quái ,vài nữ nhân trẻ tuổi còn bấm nhau cười khúc khích như bị tăng động .
- Có gì đáng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-nhat-mong/1924331/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.