Trong thư viện Thanh Vân, Chu Diễn quét mắt nhìn mọi người xung quanh, sau đó cất lời: “Các vị, chuyện hôm nay trên đài Cô Sơn, mọi người đều đã thấy. Môn đệ thiên tử... Nếu như sau này học trò của thư viện chúng ta không đầu quân cho những quan viên xuất thân từ thư viện, tình thế tương lai sẽ ra sao, chắc mọi người đều rõ ràng?”
Những người ngồi xung quanh ông ta đều là sơn trưởng của các thư viện đạo Giang Nam.
“Đương nhiên chúng ta biết rõ, thế nhưng lão phu cũng nghe nói, cậu thanh niên này chính là Vân Từ Quang mời đến tham gia hội thơ. Chuyện này, thư viện Thanh Vân các người nên giải thích thế nào?” Sơn trưởng thư viện Văn Hoa – Mạnh Nam Các nói.
Thư viện Thanh Vân làm vậy là dẫn sói vào nhà, gây ra nguy hiểm lớn đối với các thư viện, bây giờ còn mặt mũi nào mà nói mấy lời này?
Ánh mắt Chu Diễn tối sầm, thong thả vuốt râu mép, thoạt nhìn vẫn tiên phong đạo cốt như trước: “Thư viện Thanh Vân chúng ta trước nay trọng người tài, hơn nữa, trước giờ hội thơ Cô Sơn chưa từng hạn chế sĩ tử tham gia, Vân thủ tọa cũng không biết sẽ dẫn tới hậu quả như vậy, thư viện Thanh Vân chúng ta cần phải giải thích gì đây?”
Ông ta nhìn Mạnh Nam Các một chút, thản nhiên nói: “Hiện tại là thời điểm mấu chốt để giải quyết nguy cơ trước mắt, lẽ nào Mạnh sơn trưởng còn muốn tranh luận không ngừng với lão phu hay sao?”
Nghe xong những lời này, hô hấp Mạnh Nam Các khựng lại, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593067/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.