Đây chính là danh sách các quan viên, giáo tập, sơn trưởng tại thư viện và các văn nhân sĩ tử ở đạo Giang Nam, là do trước đó Uông Ấn đã dặn dò Yến Thiên Quân đi sưu tầm.
Danh sách này không phải là thứ Uông Ấn muốn, mà là do Diệp Tuy yêu cầu.
Diệp Tuy nhận lấy danh sách, đáp: “Bán Lệnh, thiếp biết chàng đang suy nghĩ về chuyện của giới văn học ở đạo Giang Nam. Thiếp muốn nhìn xem trong đó có người tài nào dùng được hay không, như vậy có thể giúp chàng hoàn thành mệnh lệnh của hoàng thượng.”
Diệp Tuy muốn chọn nhân tài từ danh sách này. Nàng biết Uông Ấn muốn thu phục Chu Diễn. Việc Tôn Trường Uẩn nổi danh ở hội thơ Cô Sơn đã hoàn thành bước đầu tiên.
Nhưng mà văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị*, người có ảnh hưởng ở đạo Giang Nam không chỉ có một mình Tôn Trường Uẩn.
(*) Văn nhân mỗi người đều có một thế mạnh riêng, và rất khó để phân biệt ai cao ai thấp, cho nên nói văn vô đệ nhất. Luyện võ phải trực tiếp tỷ thí mới có thể phân cao thấp, cho nên nói võ vô đệ nhị.
Nói cách khác, đối với Bán Lệnh, chỉ có một mình Tôn Trường Uẩn vẫn chưa đủ.
Nàng mở danh sách ra, xem xét một cách cẩn thận, quả nhiên thấy được một cái tên quen thuộc.
Lâu Phượng Nghi, quả nhiên người này có tên trên danh sách, hơn nữa còn là giáo tập của thư viện Văn Hoa!
Nàng muốn phần danh sách này chính là vì Lâu Phượng Nghi.
Nàng chỉ vào cái tên trong danh sách, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593066/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.