Thời điểm này thực sự có thể nói là tiết trời đẹp nhất đạo Giang Nam, Diệp Tuy thích nhất chính là tản bộ dọc theo bờ Tương Hồ dưới ánh nắng ban mai.
Đào hồng nở rộ, dây liễu xanh biếc, yến anh nô nức khiến cho nàng hân hoan vui sướng, trong lòng cũng trở nên thỏa mãn tràn trề.
“Bán Lệnh, chuyện thư viện làm xong rồi sao?” Diệp Tuy nghiêng đầu hỏi, hai mắt cong cong, cho thấy tâm trạng của nàng đang rất tốt.
Mấy ngày nay Uông Ấn bận rộn xử lý chuyện của thư viện đạo Giang Nam, chỉ dặn dò Khánh bá dẫn Trịnh Vân Hồi đến chơi với nàng. Hôm nay có hắn bên cạnh, ý cười trên môi nàng quả thật khó mà che giấu được.
“Không vội, cứ từ từ.” Uông Ấn đáp, ánh mắt nhìn nàng vô cùng dịu dàng, trên môi cũng mang theo ý cười.
Ngay sau đó, hắn hơi nghiêng người, kề sát đầu vào Diệp Tuy, môi chạm môi, khẽ hôn lên rồi nhanh chóng rời đi, trong mắt có ánh sáng lấp lánh.
Tựa như chỉ cần một cái chạm đơn giản như vậy thôi cũng đủ khiến hắn thỏa mãn đến tràn đầy.
Tim Diệp Tuy như bị trêu chọc, tiếng “chậc” vang lên bên tai khiến nàng nhất thời ngây ngẩn, ngón tay vô thức vuốt ve làn môi.
Bán Lệnh dễ dàng thỏa mãn như vậy, thực sự khiến nàng vừa vui mừng lại vừa có cảm giác đau lòng khó nói thành lời.
Ánh mắt Uông Ấn tối sầm lại, giọng nói hơi trầm thấp, rồi lại mang theo ý cười: “A Ninh, nàng như vậy là... đang mê hoặc bổn tọa sao?”
Nghe được lời trêu đùa này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593068/chuong-938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.