Khi Dương Thiện Tâm nhìn thấy trong xe ngựa không có một bóng người thì sắc mặt càng thêm âm u.
Không có gì hết. Vậy rốt cuộc hai vị quý nhân trong cung muốn nhìn thấy cái gì?
Quan trọng hơn là Uông Ấn còn nói ra lời đáng chết như vậy.
Nếu như chuyện này truyền đến tai hoàng thượng...
Lúc này, Dương Thiện Tâm thực sự cảm thấy không đáng giá. Ông ta là đại tướng quân Nghi Loan Vệ thì nhất định phải đối địch với Uông Ấn. Ông ta không sợ đối đầu với Uông Ấn, nhưng mạo hiểm như vậy lại không đạt được gì thì thật quá lãng phí thời gian.
Huống hồ, ông ta còn tự giết tuấn mã của mình.
Như lời Uông Ấn nói, giết ngựa của quân đội sẽ bị phạt hai mươi trượng và hai nghìn lượng. Tiền không phải vấn đề nhưng hai mươi trượng phạt kia thì đường đường là đại tướng quân sao có thể chịu? Sau này, sao đám kẻ dưới còn phục tùng ông ta nữa?
Nhưng dưới con mắt của bao nhiêu người, ông ta cũng không thể thoái thác.
Nụ cười trên mặt Uông Ấn tắt lịm, hắn lạnh lùng nhìn Dương Thiện Tâm, sát khí trên người cũng đột ngột tăng cao.
Sát khí này tựa như đao kiếm sắc bén cắt lên người Dương Thiện Tâm, khiến ông ta phải lùi lại, rên lên một tiếng, đồng thời từ khóe môi chảy xuống một vệt máu.
“Dương tướng quân, bổn tọa sẽ nhớ kĩ chuyện hôm nay. Sau này, nhất định sẽ đáp trả.” Uống Ấn lạnh giọng đáp rồi buông màn xe xuống.
Sau chuyện này, Nghi Loan Vệ vốn canh giữ trước cổng thành đều phải tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593056/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.