Uông Ấn khẽ vỗ lên lưng Diệp Tuy, dịu dàng nói: “Đừng lo, để bổn tọa đi xử lý bọn họ.”
Lúc hắn vén rèm xe lên, tình ý và dịu dàng trên mặt đã biến mất, thần sắc khôi phục lại thành vẻ hờ hững như thường ngày, trên người mang theo luồng sát khí của những kẻ từng tắm trong mua tên biển máu.
“Đốc chủ, binh sĩ của Nghi Loan Vệ canh giữ ở cửa thành, Dương đại tướng quân muốn gặp người.” Đường Ngọc bẩm báo.
Dương Thiện Tâm mặc quân trang, cưỡi ngựa đứng ở trước Nghi Loan Vệ. Đối diện với bọn họ là đám đề kỵ mặc trang phục có thêu hoa văn mãng xà màu xanh thẫm, eo mang bội đao thất tinh.
Cả hai bên đều đứng nghiêm trang, tràn đầy khí thế. Bên nào cũng muốn áp chế nhuệ khí của đối phương nhưng vì thế lực ngang nhau nên mới dẫn đến tình trạng giằng co như hiện tại.
Sắc mặt của Dương Thiện Tâm khá bình tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm tức giận. Tuy hiện tại, binh sĩ của Nghi Loan Vệ và đề kỵ đang ở thế giằng co, thế nhưng... ông ta dẫn đến hơn hai trăm người, còn đề kỵ thì chỉ có hơn trăm.
Khí thế như nhau nhưng lại khác ở số lượng người, chỉ vậy thôi cũng đã đủ để nhìn ra bên nào mạnh bên nào yếu rồi.
Đây chính là đám đề kỵ thuộc quản lý của Uông Ấn...
Ánh mắt của ông ta rơi vào chiếc xe ngựa màu đen đang được đám đề kỵ bảo vệ xung quanh kia. Uông Ấn đang ở trong đó!
Ông ta là một đại tướng quân, chức vụ vốn cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593055/chuong-925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.