Ngày hôm sau, Diệp Tuy được Uông Ấn ôm lên xe ngựa. Nàng mệt mỏi vùi đầu vào ngực hắn, chẳng còn sức đâu mà để ý đến phản ứng của người trong phủ.
Trịnh Vân Hồi nhìn thấy cảnh này, không khỏi lo lắng hỏi Khánh bá bên cạnh: “Dì bị sao vậy? Sinh bệnh rồi ư?”
Trên mặt Khánh bá vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, ông trợn mắt nói dối: “Bẩm điện hạ, có lẽ là vậy. Lão nô cũng không rõ nữa.”
Tối hôm qua phu nhân còn rất khỏe, sao có thể đột nhiên ngã bệnh được chứ?
Có điều, Khánh bá cũng giống như những người khác trong phủ. Sự việc thế nào, trong lòng ông hiểu rõ, còn mong sao phu nhân cứ liên tục “sinh bệnh” như thế này mãi cũng được, nói không chừng chẳng bao lâu sau bọn họ sẽ có tiểu chủ tử rồi.
Tiểu chủ tử đấy, đây là việc khiến người ta mong ngóng đến cỡ nào chứ!
“À, mong dì có thể sớm khỏe lại...” Trịnh Vân Hồi rầu rĩ đáp nhưng trong lòng cậu lại cứ cảm thấy có điều gì đó quái lạ.
Sao... cậu lại có cảm giác đám tôi tớ trong phủ nhà họ Uông có một loại vui sướng ngầm thế này?
Khánh bá trước mắt thì không biểu lộ rõ nhưng mấy kẻ tôi tớ trẻ tuổi thì lại khác, cậu cảm thấy dường như bước chân của họ nhẹ nhàng hơn rất nhiều...
Trước đây, Khánh bá là thiên hộ ở Đề Xưởng, rất biết cách nhìn mặt đoán ý nên sao có thể không biết Trịnh Vân Hồi đang nghi ngờ điều gì? Thế là ông liền đáp: “Điện hạ đừng lo lắng, bản thân phu nhân cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593054/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.