Vì thủy lợi và kho lương thực đạo Giang Nam, Uông Ấn đã âm thầm làm bao nhiêu việc Diệp Tuy không hề hỏi đến. Mấy ngày nay ngay cả thời gian nhìn thấy Uông Ấn cũng rất ít.
Ngoại trừ hao tâm tổn trí vì việc này, Uông Ấn còn vội vàng sắp xếp đề kỵ, tuyển chọn người thăm dò đạo Giang Nam. Dù sao hắn đã nhận lệnh hoàng thượng đi thu phục sơn trưởng Chu Diễn của thư viện Thanh Vân.
Việc nho lâm, đạo văn học, tuy Uông Ấn có hiểu biết nhưng đây không phải là sở trường của hắn. Bản lĩnh của hắn chính là võ công trong quân đội.
Mỗi nghề nghiệp đều có chuyên môn riêng, lần này đi tới đạo Giang Nam, đương nhiên là phải dẫn theo người tài am hiểu về phương diện này đi cùng.
Kinh Triệu là thủ đô, còn có Quốc Tử Giám chiếm đa số nhân tài đứng đầu của đất nước, phương diện nho lâm văn đạo chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Người có bản lĩnh nhiều như vậy, hơn nữa đa số đều có chức quan, Uông Ấn cũng không thể đưa hết bọn họ tới đạo Giang Nam, chỉ có thể chọn một vài người đi cùng.
Phát hiện người tài, đây vốn chính là một việc cực kì hao tổn sức lực và tinh thần, vì vậy Uông Ấn không có một khắc nào được rảnh rỗi.
Còn Diệp Tuy cũng tất bật sắp xếp toàn bộ công việc trước lúc rời đi.
Sau khi Vĩnh Chiêu Đế chấp thuận, Diệp Tuy lập tức tiến cung gặp Diệp Tự, một là thăm hỏi, hai là nói lời từ biệt.
Không ngờ, sau khi nghe xong lời Diệp Tuy nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593049/chuong-919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.