Đoạn đường trở về này, Diệp Tuy vẫn luôn nhớ tới người áo đen nằm trên mặt đất kia, nhớ tới mũi tên cắm trên lưng hắn. Nàng sợ, sợ có một ngày, đại nhân cũng sẽ như vậy.
Nàng còn có rất nhiều việc chưa làm với đại nhân, còn chưa tới núi Xu Vân ngắm cảnh ngày hè, cũng chưa trở về trại ngựa Thiên Ân luyện ngựa, nàng còn chưa nhìn thấy đại nhân từ từ già đi, còn chưa cùng đại nhân răng long đầu bạc.
Cũng còn chưa... trở thành vợ chồng thực sự với đại nhân.
Uông Ấn còn sợ hơn cả nàng. Hắn tự xưng là người đã trải qua rất nhiều việc đời, nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra tại đường Dương Gia đêm nay lại khiến hắn chấn động mạnh mẽ.
Mới một khắc trước còn là phồn hoa náo nhiệt, chỉ chớp mắt sau chỉ còn tiếng kêu khóc thảm thiết, từ thái bình thịnh thế đến địa ngục trần gian, cũng chỉ trong nháy mắt.
Không có ai biết một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì, là vui hay buồn, là sống hay chết.
Chính mắt thấy phồn hoa điêu tàn trong khoảng khắc, Uông Ấn mới biết mình sợ hãi đến nhường nào. Hắn sợ mình sẽ xảy ra chuyện, không thể bảo vệ cô gái nhỏ được nữa; sợ cô gái nhỏ xảy ra chuyện, chỉ để lại hắn một mình đau khổ.
Hắn và cô gái nhỏ còn chưa trở thành vợ chồng thực sự, hắn sợ, hắn không muốn đợi thêm nữa.
Hắn muốn ôm chặt cô gái nhỏ vào trong ngực, muốn cô gái nhỏ hoàn toàn thuộc về hắn, muốn hòa vào làm một với cô gái nhỏ, nối liền chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593041/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.