Trăng sáng chiếu rọi, từ ánh sáng len lỏi qua khe cửa cũng đủ để thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong căn phòng.
Uông Ấn dựa vào đầu giường, chỉ khoác một chiếc áo choàng đen, lộ ra lồng ngực trần trụi, bên trên có vết thương cũ chỗ nông chỗ sâu, còn có lấm tấm vệt đỏ.
Lưng và vai bị áo choàng đen che khuất còn có nhiều hơn, đây đều là do Diệp Tuy cào ra.
Cuối cùng cô gái nhỏ hôn mê bất tỉnh, hắn còn cảm thấy chưa đã thèm.
Thì ra đây chính là sinh hoạt vợ chồng, rốt cuộc hắn cũng nếm được mùi vị này.
Hắn thỏa mãn ngả người xuống bên cạnh Diệp Tuy, dùng miệng vuốt ve đôi môi nàng, quyến luyến hôn tới hôn lui, không nỡ rời đi một chút nào.
Cô gái nhỏ... Không, nàng không phải cô gái nhỏ của hắn nữa rồi, nàng là A Ninh của hắn, là phu nhân của hắn!
Uông Ấn khẽ rủ mi mắt, lẳng lặng nhìn Diệp Tuy tựa sát hắn ngủ say, khóe miệng từ từ nhếch lên, nở một nụ cười đầy thỏa mãn, giống như người đói bụng đã lâu cuối cùng có thể ăn uống no nê.
Quả thật, hắn đã đói bụng từ lâu, mãi mới được ăn nàng nên đương nhiên một, hai lần là không đủ...
Uông Ấn khe khẽ nâng bàn tay còn vắt ngang qua hông hắn lên, đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hôn, ánh mắt nặng tình lưu luyến, khẽ nỉ non: “Phu nhân, phu nhân...”
Hắn xuất thân là cô nhi trong quân đội, không cha không mẹ, tứ cố vô thân, cho đến khi gặp được nàng, mới có được tình yêu sâu nặng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593042/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.