Ánh mặt Uông Ấn lạnh lẽo, nhìn người áo đen xuất hiện trước mặt mình, môi mím chặt, vẻ mặt như phủ một tầng sương lạnh.
“Đốc chủ đại nhân, làm ngài kinh hoảng rồi! Hạ quan đang đuổi bắt tặc cướp, sợ chúng xông vào đường Dương Gia làm hại người vô tội, tình thế cấp bách nên mới bắn tên, xin Đốc chủ đại nhân thứ tội.” Một tướng lĩnh khom người, chắp tay thỉnh tội với Uông Ấn.
Người này chính là đô úy Nghi Loan Vệ - Tống Đường. Uông Ấn nhận ra hắn.
Nghi Loan Vệ đang truy bắt đạo tặc, đạo tặc lại vừa lúc xông tới lối vào đường Dương Gia, sau đó thì xảy ra việc này.
Tên cướp bị một mũi tên nhọn cắm sau lưng, đã không còn hơi thở, nhưng có thể thấy được biểu cảm hung ác trên mặt, đôi mắt trừng lớn.
Uông Ấn hơi rũ mắt, không nhìn ra cảm xúc gì, cũng không trả lời Tống Đường.
Lúc này Diệp Tuy bước ra từ phía sau hắn, lập tức hít sâu một hơi, sắc mặt cũng tái đi.
Nàng vừa liếc mắt đã nhìn thấy người áo đen nằm trên mặt đất, còn có mũi tên cắm trên lưng.
Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy người chết, nhưng kẻ trước mắt là bị mũi tên bắn chết... Nàng đột nhiên nhớ lại nguyên nhân cái chết của Uông Ấn ở đời trước.
Nàng không thể nào tưởng tượng ra cảnh tượng đó, tim run lên, vội liên tục tự nhủ.
Không thể nhìn, đời này đại nhân tuyệt đối sẽ không như vậy!
Uông Ấn nhận thấy nàng đang run rẩy thì siết tay nàng chặt hơn, lúc này tiếng khóc thét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593040/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.