Trịnh Vi biết mình sắp chết, không ai biết rõ cảm giác sinh mạng đang dần trôi qua hơn chính bà.
Cả đời này của bà, sinh ra trong hoàng tộc tôn quý, những gì nên trải qua cũng đã trải qua, những gì nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ, còn có phò mã tri kỷ bầu bạn đến già, đã không còn nhiều điều nuối tiếc nữa.
Nhưng con người sống trên đời luôn có một số chuyện không thể buông xuống được.
Trịnh Vi cũng rất khó nói cụ thể bản thân không buông xuống được điều gì. Song, bà muốn giúp Uông Ấn trước khi mình nhắm mắt xuôi tay.
Vào mười mấy năm trước, bà đã từng giúp Uông Ấn một lần, sau đó thì có Đề Xưởng. Sau khi có Đề Xưởng, Đại An không hẳn là tốt, nhưng cũng không hẳn là xấu. Ít nhất hiện nay Đại An không còn Đề Xưởng, quả thật khiến bà thấy lo lắng.
Vì vậy bà vào cung, trực tiếp nhắc đến Uông Ấn trước mặt Vĩnh Chiêu Đế, mong Vĩnh Chiêu Đế dùng Uông Ấn lần nữa.
Đến lúc này, bà đã không quan tâm đến sự tức giận của Vĩnh Chiêu Đế nữa, đây là chuyện mà bản thân bà muốn làm, đồng thời cảm thấy nên làm, vậy là đủ rồi.
Còn Vĩnh Chiêu Đế, không biết là ông ta nể tình Trịnh Vi từng giúp đỡ mình hay châm chước cho Trịnh Vi tuổi già sức yếu, mà cuối cùng vẫn kìm nén lửa giận và sát khí, lạnh nhạt nói: “Hoàng tỷ, chuyện trong triều trẫm đương nhiên sẽ cân nhắc. Hiện tại, hoàng tỷ nên lấy sức khỏe làm trọng, để tránh sầu lo nhọc lòng, trái lại lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592951/chuong-821.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.