Vi hoàng hậu nhìn ánh mắt dò xét của Vĩnh Chiêu Đế, trong lòng tức thì càng bất an hơn, vẻ mặt càng tỏ ra đoan trang hiền dịu hơn: “Hoàng thượng, sao ngài cứ nhìn thiếp mãi thế? Có phải trên mặt thần thiếp có gì không ổn không?”
Vĩnh Chiêu Đế lắc đầu, hồi lâu sau mới nói: “Hoàng hậu, hiện nay có quan viên dâng tấu xin phế bỏ thái tử. Nàng nghĩ thế nào về chuyện này?”
Nghe thấy bốn chữ “phế bỏ thái tử”, trong lòng Vi hoàng hậu cả kinh, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng thái tử là người kế vị, phế truất thái tử là chuyện quá lớn, thực sự không phải chuyện bình thường.”
“Vả lại, thần thiếp thấy thái tử rất tốt, tuy rằng đã từng phạm phải một số sai lầm, nhưng cũng đang cố gắng sửa chữa, là bậc quân vương kế vị cần thiết của nước nhà.”
Mặc dù phi tần trong hậu cung không được tham gia vào việc triều chính, nhưng nếu hoàng hậu đã hỏi thì đương nhiên là Vi hoàng hậu nên trả lời, để chứng tỏ bản thân bà ta không hề liên quan đến thế cuộc hiện giờ. Bà ta còn cố ý tán dương thái tử, bày tỏ việc phế thái tử là hoàn toàn không thích hợp.
Vi hoàng hậu nghĩ thầm, chắc hẳn hoàng thượng muốn nghe những lời này.
Nhưng Vĩnh Chiêu Đế nghe xong lại chẳng tỏ vẻ gì, nét mặt dửng dưng, chỉ liếc nhìn hoàng hậu với ánh mắt đầy ẩn ý.
Vào lúc Vi hoàng hậu đang muốn nói điều gì đó để nhấn mạnh thái độ của bản thân, Vĩnh Chiêu Đế liền thản nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592952/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.