Từ sau khi tiết trời vào thu, Trưởng công chúa Trịnh Vi bị ốm liệt giường. Trước đó, Vĩnh Chiêu Đế đã lệnh cho thái y đến chữa trị cho bà, còn lệnh cho Thiếu Phủ Giám ban thưởng rất nhiều thứ quý giá để bày tỏ sự thăm hỏi đối với Trưởng công chúa.
Bây giờ nhận được thỉnh cầu muốn vào cung của bà, đương nhiên là Vĩnh Chiêu Đế liền đồng ý ngay lập tức.
Mặc dù biết rằng Trịnh Vi ốm nặng, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy bà, Vĩnh Chiêu Đế vẫn không khỏi giật mình.
Tóc bà đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, người cũng hơi còng xuống, bước đi run rẩy, nhìn đúng là một bà già bệnh tình đã nguy kịch.
Duy có đôi mắt của bà vẫn sáng ngời và sắc bén, có thể thấy được khí thế uy nghiêm của Trưởng công chúa.
Nhìn Trưởng công chúa như thế này, trong lòng Vĩnh Chiêu Đế đủ loại cảm xúc đan xen, vội lên tiếng: “Hoàng tỷ không cần phải đa lễ. Người đâu, mau ban ngồi cho Trưởng công chúa! Hoàng tỷ đã đỡ hơn chưa?”
Vĩnh Chiêu Đế không nhớ lần trước gặp Trịnh Vi là khi nào. Trong ấn tượng của ông ta, Trưởng công chúa là một người cực kì lợi hại. Có điều, con người lợi hại hơn nữa cũng không thắng được thời gian. Trưởng công chúa như vậy, sợ rằng…
Ông ta thương xót cho bà, cũng cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh, dường như cảm thấy bản thân chỉ ít hơn bà mười mấy tuổi mà thôi, vậy ông ta cũng đã già rồi sao?
Ông ta nhất thời quên mất chuyện bà bị trúng độc lúc trước. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592950/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.