Uông Ấn vẫn nhìn các binh lính Nhạn Tây Vệ, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở Thạch Tú rồi nói: “Nói đến đây, bổn tướng quân lấy làm lạ. Theo quy định thì mấy ngày nay Thạch phó tướng phải ở lại nơi đóng quân, dẫn binh lính đến nghênh đón bổn tướng, nhưng sao lại không thấy bóng dáng ngươi đâu?”
Nghe thấy Uông Ấn không còn nhắm vào binh lính Nhạn Tây Vệ mà nói nữa, đám Thạch Tú không khỏi thở phào.
Thạch Tú đã sớm có sự chuẩn bị cho nghi vấn này của hắn. Bấy giờ, ông ta hơi ưỡn ngực đáp: “Đại tướng quân, mạt tướng nghe nói triều Đại Ung có động tĩnh bất thường nên mới dẫn binh lính đi tuần tra biên giới.”
“Ồ? Triều Đại Ung có động tĩnh bất thường? Nếu thật sự có động tĩnh bất thường thì tại sao binh lính đóng quân ở đây còn nhàn tản như thế? Hồi sáng nay, trước khi tới Nhạn Tây Vệ, bổn tọa còn cố ý hỏi mật thám ở Hồng Lư Tự, bọn họ nói tất cả đều bình thường. Tin tình báo của Thạch phó tướng không chính xác cho lắm thì phải?”
Thạch Tú nhất thời không phản bác được, nỗi xấu hổ đã đè xuống được lại dâng lên lần nữa.
Sao ông ta lại quên mất rằng ở Hồng Lư Tự có mật thám chuyên thăm dò và truyền tin tức? Với bản lĩnh của Uông Ấn thì đương nhiên sẽ biết tin tình báo có liên quan đến triều Đại Ung.
Nhưng ông ta không sợ hãi mà nói với giọng điệu bình tĩnh, chậm rãi: “Đại tướng quân, mạt tướng chỉ nghe nói có động tĩnh nên mới dẫn binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592729/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.