Thạch Tú không có dị nghị gì về lần trừng phạt này của Uông Ấn.
Đến giờ, ông ta mới biết Nhạn Tây Vệ có nhiều sơ hở như vậy, Uông Ấn chỉ bừa cũng chỉ ra được.
Ông ta cam tâm tình nguyện chịu hai mươi gậy phạt.
Ngu Đản Chi cũng không nói gì về lần phạt này.
Ông ta đứng yên ở bên cạnh võ đài nhìn mấy chục nghìn binh lính cùng chịu phạt, lòng thấy lẫm liệt.
Ông ta dẫn binh cả đời nhưng chưa từng thấy cảnh tượng như thế. Mấy chục nghìn người cùng bị phạt, lại còn luân phiên nhau làm người bị phạt và người trừng phạt, cảnh tượng này thật sự hùng tráng.
Hành động ra oai phủ đầu của Uông Ấn thực sự quá lớn. Nhưng hắn lại nắm bắt thời cơ quá chuẩn, lí do quá đầy đủ, khiến người ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Ông ta vẫn luôn biết rằng Uông Ấn không đơn giản, cũng biết người này khó đối phó, nhưng cách làm hiện giờ của Uông Ấn lại khiến ông ta không thể nhìn thấu.
Chẳng lẽ Uông Ấn không muốn làm lung lạc lòng quân của Nhạn Tây Vệ hay sao? Hắn thoáng cái đã đắc tội với nhiều người ở nơi đóng quân như vậy, sau này phải làm sao?
Nói cách khác, Uông Ấn có dự định gì khác chăng?
Nghe từng tiếng “bốp bốp bốp” vang lên, Ngu Đản Chi mím chặt môi, cảm thấy dường như trái tim mình cũng không ngừng phập phồng theo tiếng đánh.
Uông Ấn để nhóm người Đường Ngọc và Chu Li ở lại võ đài để giám sát việc chịu phạt, còn hắn đã rời khỏi nơi đóng quân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592730/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.