Diệp An Thái cũng không ngờ đứa con trai thứ của ông ta lại đến phủ Kinh Triệu đánh trống Đăng Văn. Đứa con này của ông ta đã bị què chân và không thể ra làm quan, hơn nữa còn nhiễm thói rượu chè, ngày lại ngày chỉ sống mê muội, chẳng có lý tưởng gì ở trong phủ.
Ông ta đã từ bỏ đứa con trai này của mình, chỉ hi vọng y yên ổn ở trong phủ, làm hết khả năng, cứ sống như một nhà giàu, chết già trong phủ là được.
Nhưng nào ngờ đứa con trai bị ông ta từ bỏ này lại lẳng lặng chọc ra một lỗ thủng to tướng.
Bất kể Diệp Hướng Chinh có thắng kiện hay không thì nhà họ Diệp cũng đã biến thành trò cười của Kinh Triệu và mất hết cả mặt mũi.
Vì sao Diệp Hướng Chinh phải làm vậy? Chẳng lẽ y thật sự tin rằng Chu thị bị Đào thị hại chết sao? Nhưng hiện giờ Hình Bộ không tra ra được điều gì, mọi chuyện vẫn chưa thể kết luận.
Sắc mặt Diệp Hướng Chinh tái nhợt, nhưng ánh mắt vô cùng u ám mà tàn nhẫn. Nhìn ông nội và cha mình đều đang mang vẻ mặt không vui, y lạnh lùng nói: “Không biết ông nội cho gọi cháu trai đến đây là vì việc gì?”
Giọng nói của y rất bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Thái độ đó khiến Diệp Cư Tiêu và Diệp An Thái thấy tức nghẹn cả họng.
Diệp Cư Tiêu tức giận đến nỗi run rẩy ngón tay, sớm đã quên mất đây là đứa cháu trai mà trước kia ông ta cực kì cưng chiều, lại còn muốn giành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592606/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.