Nghe quản sự bẩm báo xong, ba người có mặt trong viện Diên Quang đều sửng sốt.
Uông đốc chủ cử đề kỵ tới đây, việc này… chắc chắn là vì chuyện Diệp Hướng Chinh đánh trống Đăng Văn phải không?
Diệp Cư Tiêu hung dữ lườm Diệp Hướng Chinh một cái rồi mới nói: “An Thái, con dẫn nó lui ra đi. Chuyện nó đi đánh trống Đăng Văn có ảnh hưởng rất lớn, tuyệt đối không thể để nó lại tiếp tục làm càn như vậy. Bảo nó ở trong viện của mình, tự kiểm điểm cho tử tế đi!”
Diệp An Thái vâng lệnh nhưng Diệp Hướng Chinh lại không chịu rời đi mà lạnh lùng nói: “Ông nội, nếu đề kỵ đã đến đây thì cứ để cháu nghe xem họ sẽ nói gì chứ nhỉ? Có phải họ sẽ đe dọa dụ dỗ cháu không? Có phải họ cũng bảo cháu rút lại việc khiếu kiện giống như ông nội không?”
Không đợi Diệp Cư Tiêu trả lời, Diệp Hướng Chinh liền hét to: “Ông nội, cha, cho dù đề kỵ đã tới, con cũng không sợ! Cho dù các người nói gì, con cũng sẽ không rút lại đơn kiện, trừ khi con chết! Không, cho dù có chết con cũng dứt khoát không rút lại đơn kiện!”
Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của Diệp Cư Tiêu và Diệp An Thái càng trở nên khó coi. Diệp Hướng Chinh quả là điên rồ, giống như đã biến thành người khác vậy.
Diệp Cư Tiêu không muốn nhìn thấy Diệp Hướng Chinh nữa bèn quát Diệp An Thái: “Dẫn đứa cháu bất hiếu này đi cho ta, nhốt vào trong sảnh Thừa Huấn. Không có lệnh của ta, không ai được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592607/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.