Trước đó Ngu Đản Chi cứ nhất quyết phải chờ chỉ dụ của hoàng thượng, bây giờ chỉ dụ đã tới, quả nhiên rất có lợi cho phủ Trấn Quốc Công. Có lẽ Ngu Đản Chi đã sớm đoán được điều này thì phải?
Sự tự tin và mưu tính của Ngu Đản Chi từ đâu mà có, lại dám chắc hoàng thượng sẽ dễ dàng tha cho phủ Trấn Quốc Công và dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện?
Thật ra, không phải Uông Ấn không đoán trước được về chỉ dụ của hoàng thượng, chỉ là hắn cho rằng Nam Khố quá quan trọng, cho dù hoàng thượng thương xót cho phủ Trấn Quốc Công thì cũng sẽ không tha cho Ngu Sư Phóng.
Nhưng hắn đã đoán sai...
Đây là do hắn chưa hiểu hết về hoàng thượng, hay bởi Ngu Đản Chi còn có đường lui?
Uông Ấn không thể không nghĩ nhiều, nhưng lúc này lại không thể nghĩ gì hơn, bởi vì Ngu Đản Chi và Ngu Sư Phóng đã đi đến trước mặt hắn.
Đúng như những lời hắn đã nói với Quan Hàn Tùng trước đó, hắn không gây khó dễ với Ngu Đản Chi, chỉ giam ông ta trong nhà lao Thiều Châu mấy ngày mà thôi.
Vì vậy Ngu Đản Chi được chăm sóc rất tốt. Nhưng dù sao thì chốn lao ngục cũng không thể so với phủ Trấn Quốc Công, trông Ngu Đản Chi vẫn hốc hác già nua đi rất nhiều.
Ngu Đản Chi đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào Uông Ấn, lạnh lùng nói: “Uông đốc chủ, lão phu đã từng nói phải đợi thêm mấy ngày. Hiện tại chỉ dụ đã đến, hai cha con lão phu có thể rời đi rồi chứ?”
Khuôn mặt hốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592570/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.