“Đề Xưởng à…” Vị phi tử nói tới đây thì im lặng, hồi sau mới nói tiếp: “Hoàng thượng, xin thứ tội cho thần thiếp nói thẳng, sở dĩ Nam Khố xảy ra việc nghiêm trọng này nói cho cùng cũng là do Đề Xưởng kiểm tra giám sát không nghiêm, Uông đốc chủ khó mà chối tội. Thần thiếp cho rằng, không thể đổ hết những việc này lên đầu Quốc Công gia được.”
Vĩnh Chiêu Đế ngạc nhiên nhìn bà ta và hỏi: “Ý ái phi là tha mạng cho Ngu Sư Phóng?”
Bà ta lắc đầu, đáp: “Không phải. Nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho vụ việc của Nam Khố, nhưng chỉ có một mình thế tử phủ Trấn Quốc Công đứng ra chịu trách nhiệm thì nhẹ quá. Chuyện này phải do Quốc Công gia và Uông đốc chủ đứng ra chịu trách nhiệm mới đúng. Thần thiếp có một đề nghị, nên làm thế này…”
Giọng nói lảnh lót vang lên trong điện Tử Thần xen lẫn mùi hương ngào ngạt của long diên hương khiến Vĩnh Chiêu Đế cảm thấy thư thái dễ chịu không lời nào diễn tả.
Sau đó, ông ta lại cầm tấu chương của Ngu Đản Chi và Uông Ấn lên rồi nói: “Ái phi nói đúng lắm, trẫm đã có quyết định về việc này.”
Sáng sớm hôm sau, Vĩnh Chiêu Đế hạ ý chỉ, sau đó cho người đưa đến đạo Lĩnh Nam.
Uông Ấn nhanh chóng nhận được chỉ dụ, sau khi xem xong, hắn im lặng hồi lâu, gương mặt càng lạnh lùng hơn.
Đúng lúc này Đường Ngọc đi tới bẩm báo: “Xưởng công, Ngu Sư Phóng đã khai nhận tất cả, là hắn bày mưu để Hứa Châu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592569/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.