Cơn giận ngập trời của Quan Hàn Tùng từ từ nguội dần, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi. Đúng vậy, điều Uông đốc chủ nói đều là sự thật, nhưng cho dù như thế…
“Cho dù như thế, nhưng Uông đốc chủ đối xử với lão tướng quân kiểu đó vẫn là sỉ nhục lão tướng quân, làm nhục thể diện của phủ Trấn Quốc Công. Bổn tướng không đồng ý!” Quan Hàn Tùng lên tiếng, cứng rắn nhìn thẳng vào mắt Uông Ấn.
“Vậy Quan tướng quân thấy nên đối xử đối Ngu tổng quản như thế nào mới được? Hay là trong lòng Quan tướng quân cho rằng vụ án của Nam Khố không liên quan tới Ngu Sư Phóng? Chính bởi Ngu Đản Chi là đại tướng quân trước đây của Lĩnh Nam Vệ và là Trấn Quốc Công nên phải điều tra cặn kẽ mới được.”
“Sau khi bổn tọa hồi kinh cũng phải chịu trừng phạt vì đã không tận sức trong việc kiểm tra giám sát. Ngu tổng quản quản lý Nam Khố thì sao có thể nằm ngoài việc này cho được?”
“Còn thể diện của phủ Trấn Quốc Công… Ha, bổn tọa cho rằng, thể diện không phải người ngoài có thể làm nhục, mà do chính bản thân không cần nó, nên người khác mới có cơ hội chà đạp. Nếu Ngu tổng quản thật sự coi trọng thể diện thì sẽ không làm mọi cách để che giấu. Quan tướng quân đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình xem, Ngu tổng quản thật sự không hề biết gì về tất cả những chuyện này sao?”
Mỗi câu Uông Ấn nói làm vẻ mặt Quan Hàn Tùng càng thay đổi hơn, cuối cùng biến thành chán nản. Cần gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592568/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.