Ngu Đản Chi run rẩy chòm râu, trong đầu cứ luôn quanh quẩn câu “sao Uông Ấn dám làm điều đó”, và luôn cảm thấy nhà giam xuất hiện trước mắt là giả. Cho dù ông ta có nghĩ thế nào cũng hoàn toàn không ngờ được Uông Ấn sẽ tống mình vào ngục. Tuy nhiên, đến khi ông ta sực tỉnh thì tất cả đều đã muộn.
Con trai ông ta đã bị dẫn đi. Còn bản thân ông ta vì đã bị Uông Ấn nắm trong tay, nên một nghìn binh lính tinh nhuệ trong phủ sợ “ném chuột làm vỡ bình”, căn bản là không thể dùng được. Không, cho dù binh lính tinh nhuệ trong phủ không sợ “ném chuột làm vỡ bình” thì phát huy tác dụng cũng có hạn. E rằng số người chết và bị thương trong tay đề kỵ sẽ càng nhiều.
Đến lúc này Ngu Đản Chi mới phát hiện, thứ mà bản thân vốn cho rằng đè ép được Uông Ấn chỉ có tước vị Trấn Quốc Công mà thôi. Khi Uông Ấn đã không để ý tới tước vị này thì ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Bây giờ Ngu Đản Chi đang bị nhốt trong ngục Thiều Châu, bên ngoài chấn song sắt từ đầu chí cuối là sắc mặt bình thản của Uông Ấn.
Hắn vẫn chắp tay sau lưng, hơi rũ mắt nhìn vào Ngu Đản Chi mà không nói câu gì. Đứng sau lưng hắn là một nhóm đề kỵ, thân hình hắn không phải cao lớn nhất trong các đề kỵ nhưng lại nổi bật nhất.
Vào lúc này, Ngu Đản Chi chỉ có thể ngẩng lên nhìn Uông Ấn, người mà có lẽ ông ta chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592567/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.