Ngay sau khi Ngu Đản Chi dứt lời, đỉnh núi phía Tây đột nhiên nổi lên âm thanh ồn ào. Chẳng mấy chốc, một đội quân với khí thế oai phong xuất hiện trước mặt mọi người. Những binh sĩ này từng hàng nối tiếp nhau, phần lớn ẩn nấp trong rừng rậm bên rìa thung lũng, chỉ thấy mấy hàng đầu trước mặt mà không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người. Bọn họ đều mặc áo giáp dày và nặng, kiểu dáng không giống với binh lính của Lĩnh Nam Vệ, trước ngực họ có một chữ “Trấn” rất to.
Đây là binh sĩ riêng của phủ Trấn Quốc Công Ngu Đản Chi!
Người đời đều biết đại tướng quân dẫn binh đánh trận sẽ có binh sĩ của riêng mình, dù gần như tất cả các đại tướng quan đều như vậy nhưng không ai thực sự dám nói ra điều đó. Lý do không bởi gì khác ngoài: “Khắp dưới gầm trời, đâu chẳng là đất của vua Người sống trên đất ấy, ai chẳng là thần dân của vua”. Dù thật sự là binh sĩ riêng của đại tướng quân thì bọn họ vẫn là thần dân thuộc về Đại An.
Song phủ Trấn Quốc Công thì khác, Trấn Quốc Công Ngu Đản Chi dám thể hiện công khai.
Ông ta thoáng nhìn hơn một trăm đề kỵ sau lưng Uông Ấn rồi nói: “Uông đốc chủ, lần này lão phu dẫn theo bảy trăm binh sĩ của mình vì sợ Nam Khố có chuyện gì ngoài ý muốn. Bây giờ xem ra, lão phu làm thế là đúng.”
Ngu Đản Chi dám nói vậy đương nhiên là có lý do. Bởi vì ở Đại An, số lượng những phủ Quốc Công cha truyền con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592555/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.