Nói kĩ ra thì Ngu Đản Chi tiếp xúc khá nhiều với Uông Ấn, đương nhiên cũng có phán đoán của riêng mình về con người này.
Người bên ngoài đồn đại Uông đốc chủ thủ đoạn độc ác, hai tay nhuốm đầy máu, nhưng quan sát cách sống và làm việc của hắn thì Ngu Đản Chi thấy hắn rất kiên định vững vàng.
Chẳng hạn như chuyện tại thung lũng hiện giờ, nếu là trước kia, ông ta sẽ đánh giá rất cao thái độ ung dung không sợ hãi, lâm nguy mà không hoảng loạn của Uông Ấn, sẽ cho rằng đây là một người trẻ tuổi có chí khí.
Đáng tiếc, người trẻ tuổi mà ông ta tán thưởng lại đang đứng ở vị trí đối lập và lấy uy thế để chống đối lại ông ta.
Ngu Đản Chi bèn cười khẩy và nói: “Uông đốc chủ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lão phu hiện còn dẫn theo bảy trăm binh sĩ riêng đấy…”
Lời nói lộ rõ sự uy hiếp, không cần nghi ngờ gì nữa.
Thật ra uy hiếp thực sự không nằm ở lời dọa dẫm mà ở thực lực.
Đứng trước thực lực thật sự, bất cứ lời nói đe dọa nào cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Chẳng lẽ người như Uông đốc chủ lại không rõ tình huống trước mắt là như thế nào?
Nghe vậy, Uông Ấn bỗng bật cười ha hả. Giọng cười vang vọng trong thung lũng, cảm giác sảng khoái dễ chịu không phù hợp với tình huống hiện tại.
Hắn vừa cười vừa hỏi: “Thật sao? Bảy trăm binh sĩ riêng đúng là quá đông so với một trăm đề kỵ…”
Không nghe ra được một chút sợ hãi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592556/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.