Việc thợ thủ công cải tiến phương pháp luyện kim đúc binh khí, tiết kiệm được rất nhiều quặng sắt là một điều lớn lao, là chuyện vui mà Đại An hằng mong ước.
Thế nhưng, cuối cùng lại xảy ra chuyện này…
Các quan viên của Nam Khố thật to gan! Còn dám giấu giếm sự tình!
Nếu là sự việc bình thường, Uông Ấn sẽ không thức giận đến thế. Hai tay hắn cũng nhuốm đầy máu, chẳng phải người tốt đẹp gì. Nhưng lần này các quan viên của Nam Khố đã chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn.
Họ không chỉ tham ô khoáng sản của Nam Khố mà còn đục khoét nền móng của quân đội nước nhà, cuối cùng bị lung lay sẽ chính là cả nước Đại An.
Bảo hắn làm sao nhẫn nhịn được điều đó? Lá gan của đám người những người này quả thật đủ lớn đến mức che trời!
Uông Ấn đang định lên tiếng thì bỗng nhiên một giọng nói lãnh đạm oai nghiêm từ xa vang lên: “Lão phu là tổng quản của Nam Khố, trước đến nay còn chẳng biết những việc này! Họ chỉ là phó tổng quản, không biết thì có gì lạ?”
Giọng nói khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, ngay Uông Ấn cũng nhíu mày.
Hắn không xa lạ gì với giọng nói oai nghiêm lạnh lùng đó.
Hắn nhìn về phía giọng nói phát ra, quả nhiên trông thấy người mình đang nghĩ đến.
Người nọ mặc quân trang, cưỡi trên lưng một con tuấn mã cao lớn, mạc dù mái tóc đã hoa râm nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghiêm và sát khí. Không phải kiểu sát ý muốn giết người đầy hung ác của tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592554/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.