Uông Ấn vẫn cưỡi ngựa đi bên cạnh ngự giá của Vĩnh Chiêu Đế. Thị lực của hắn rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thái tử Trịnh Trọng đang chờ trước cổng thành.
Vừa thấy dáng vẻ của thái tử, Uông Ấn hơi nheo mắt lại.
Rốt cuộc hằng ngày các quan viên thuộc Đông Cung làm gì vậy? Lẽ nào không lên kế hoạch cho thái tử sao? Thái tử mang bộ dạng này đi đón Vĩnh Chiêu Đế, chẳng lẽ sợ hoàng thượng còn chưa tức giận đủ?
Thái tử khoác áo choàng đẹp đẽ quý giá, tay cầm lò sưởi, bên cạnh còn có nội thị xách bếp lò nhỏ theo hầu.
Tuy thái tử mang vẻ mặt nặng nề nhưng được ủ ấm đến nỗi khí sắc cực kì tốt, vừa nhìn đã thấy rất thoải mái, rất ấm áp.
Kinh Triệu xảy ra chuyện lớn như vậy, thái tử không mặc áo đơn mỏng manh, đứng run bần bật trước cổng thành xin tạ tội mà lại giữ dáng vẻ hưởng thụ, phong thái nhàn nhã thế kia.
Uông đốc chủ không khỏi thầm thán phục: Người tầm thường hiển nhiên cũng có chỗ tốt của người tầm thường.
Ở bên mép vực sâu mà không biết, cận kề nơi nguy hiểm mà không hay, cứ như vậy bước một chân ra...
Không biết thì không cảm thấy sợ, cũng chính là một loại hạnh phúc.
Uông Ấn không kìm nổi mà thoáng nhìn ngự giá, lòng thầm nghĩ nếu hoàng thượng trông thấy dáng vẻ này của thái tử thì nhất định sẽ nổi giận.
Chẳng mấy chốc, đội ngũ khổng lồ đã dừng lại. Cũng giống như lúc khởi hành, toàn bộ xung quanh đều lặng ngắt khi Vĩnh Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592484/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.