Tất nhiên, thư nhắc đến những việc Uông Ấn đã biết từ đêm qua, đó chính là chuyện Bình Hoài Thự.
Trong lòng Vĩnh Chiêu Đế dâng lên lửa giận không lời nào diễn tả, suýt nữa thì xé nát báo cáo khẩn cấp.
Ông ta thoáng nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, sau đó liền hạ lệnh: “Lệnh cho đội ngũ tiếp tục tiến nhanh về phía trước! Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Định Quốc Công tạm thời chấp chưởng Bình Hoài Thự! Lập tức truyền khẩu dụ về kinh, những việc còn lại, chờ trẫm hồi kinh rồi nói.”
Uông Ấn đang có mặt trong ngự trướng liền vâng lệnh, lập tức giao bức thư cho đề kỵ, để đề kỵ cấp tốc đưa thư về Kinh Triệu.
Tốc độ của đề kỵ sẽ nhanh hơn binh lính trong quân đội non nửa ngày.
Không cần phải nghi ngờ về lòng trung thành của Định Quốc Công - Tề Chiêm Trúc, hơn nữa dân chúng luôn hướng về phủ Định Quốc Công, ông đúng là lựa chọn tốt nhất để chấp chưởng Bình Hoài Thự.
Hiện giờ, Uông Ấn chỉ hi vọng Tề Chiêm Trúc có thể ổn định được tình hình ở Kinh Triệu.
Bên trong ngự trướng lúc này, Thượng thư Lễ Bộ - Vương Ngọc Phác đang bẩm rằng: “Xin hoàng thượng bớt giận! Có lẽ thái tử không biết chuyện này...”
“Không biết? Giám quốc kiểu gì mà không biết?” Vĩnh Chiêu Đế xẵng giọng cắt ngang lời Vương Ngọc Phác, hoàn toàn không kìm nén nổi cơn giận.
Nhà họ Vệ dám cả gan như vậy mà thái tử lại có thể không biết sao? Không có thái tử bao che, sao nhà họ Vệ sao thu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592483/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.