🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quãng thời gian như địa ngục trần gian sống trong nhà họ Cố, Cam Diệu là người duy nhất không lợi dụng, lừa gạt nàng. Không những vậy, nàng ấy còn... nhen nhóm lên ngọn lửa báo thù trong lòng nàng.

Nếu không có Cam Diệu thì nàng đã luôn lún sâu trong cơn ác mộng, mãi mãi không tỉnh lại được.

“Sao cô nương nhà thiếu doãn Thái Nguyên lại ở Kinh Triệu? Không phải nên ở Thái Nguyên à?” Diệp Tuy lẩm bẩm một mình với giọng nói trống rỗng.

Sao Cam Diệu không ở phủ Thái Nguyên? Nếu ở lại phủ Thái Nguyên thì có lẽ sẽ không gặp phải những bi kịch sau này.

Thẩm Văn Huệ tò mò liếc nhìn Diệp Tuy, hỏi: “Ai biết được? A Ninh, chẳng lẽ muội biết3vị Cam cô nương này? Lời của muội kỳ quái quá...”

Diệp Tuy lắc đầu, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh của mình, đáp: “Không, muội không biết nàng ấy.”

Năm Vĩnh Chiêu thứ mười tám, Diệp Tuy của nhà họ Diệp ở Tùng Dương vẫn chưa biết Cam Diệu của nhà họ Cam ở Vĩnh Châu. Đến năm Vĩnh Chiêu thứ mười chín, hai người mới quen biết nhau.

Phủ Thái Nguyên hay còn gọi là Tây Kinh - một trong các đạo lớn của Đại An, lớn ngang ngửa phủ Kinh Triệu. Nhưng vì phủ Kinh Triệu là kinh đô nên phủ Thái Nguyên mới kém hơn một chút.

Song, về cấp bậc quan lại thì phủ doãn Thái Nguyên cũng là quan tam phẩm như phủ doãn Kinh Triệu.

Tuy thiếu doãn Thái

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592176/chuong-46.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Uông Xưởng Công
Chương 46: Bất hạnh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.