*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xung quanh Cam Diệu là Diệp Thân và đám chị em họ. Họ đang thảo luận về điểm quan trọng của việc làm thơ, bởi vì Diệp Tuy nghe thấy có cô nương nói: “Người làm thơ, đầu tiên phải nắm được niêm luật*, trong đó quan trọng nhất là vận dụng được những âm cổ, vần cổ...”
(*) Niêm luật: là bộ quy tắc về sự tương hợp vần bằng trắc, cũng như những quy tắc khác trong thơ phú cổ theo Đường luật (nói chung).
Diệp Tuy tiến đến gần, ngoài mặt vẫn thản nhiên nhưng trong3lòng rất không tán đồng với ý kiến của cô nương này. Phải biết rằng, âm và vần thay đổi theo thời đại, tương lai coi trọng hiện tại, còn hiện tại lại coi trọng ngày xưa. Đó là sức sống mạnh mẽ của thơ, ở đâu ra âm cổ, cổ cổ đích thực đây?
Nếu cứ khăng khăng dùng các âm vần đã bị loại bỏ thì khác gì đào mộ trộm xác, cuối cùng cũng chỉ là cố gò cho thành “cổ” mà thôi, kiểu thơ gò kiểu âm vần này không khác gì thơ chết.
Diệp Tuy liếc nhìn Cam Diệu đang chăm chú lắng nghe, lên tiếng: “Làm thơ chú trọng niêm luật, nhưng không thể câu nệ vào niêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592177/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.