*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng, nhũ mẫu nói không sai, nàng biết làm thơ. Tuy không sánh được với Diệp Vân, cũng không bằng chị gái đang ở trong cung nhưng vẫn giỏi hơn Diệp Thân.
Kiếp trước, nàng tham gia hội thơ Minh Chiếu chỉ là cho có mà thôi, tùy ý làm vài bài chất lượng bình thường, căn bản không muốn khoe khoang, giành nổi bật.
Tất nhiên hiện tại, cho dù có là bài thơ nàng từng tâm đắc nhất khi trước, giờ đọc lên cũng hoàn toàn không thể vừa ý nàng.
Kiếp trước nàng mới có mười mấy tuổi, cho dù cha từng nhận xét là “hung hữu dục tú”, nhưng thực chất lời thơ đa phần là “xuân thương thu tiếc*”3để cường điệu về nỗi sầu muộn mà thôi.
(*) Xuân thương thu tiếc: Đây là một câu thành ngữ, dùng để hình dung sự sầu lo, khắc khoải. Nói đến người đa cảm, thấy lá rơi vào mùa xuân thì nghĩ mùa xuân sắp qua, nhìn cảnh điêu tàn của mùa thu thì than thở buồn thương cho cuộc đời. Đây là nỗi tiếc thương của thi nhân với thiên nhiên. Nhưng trong đoạn này, có thể lý giải với độ tuổi của Diệp Tuy không đủ sâu sắc và trải nghiệm để có được nỗi ‘tiếc thương” đó, nên những câu thơ khi ấy hầu như là phóng đại.
“Thi dĩ ngôn chí, thi dĩ luận thế.” Có nghĩa là làm thơ không giống với soạn khúc (sáng tác nhạc). Thơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592175/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.