10 năm trước, chỉ vì một lời nói dối mà tình cảm sư đồ của bọn bắn tan thành mây khói. Chuyện tình cảm của hắn đối với Bách Lý Hàn Băng bị vạch trần, bị thiên hạ người người dị nghị, thì thầm to nhỏ, vô phương khống chế. Sau 10 năm , bàn tán đã giảm bớt , tình cảm của họ biến đổi lại trùng phùng. Vốn hắn tưởng rằng đã mơ hồ quên được chuyện cũ, đột nhiên trong một ngày đêm lại bị hồi ức quấn lấy, trở lại như một đoạn phim ngắn rõ nét, đau thương in sâu trong lòng.
Như Tuyên cứng đầu muốn kéo lại tình xưa , Mới đầu không nguyện chấp nhận buông tay, hắn đã dùng thủ đoạn kiên định nhất... Hắn khiến Hàn Băng mất đi trí nhớ , để y quên đi bản thân, không những thế còn khiến bản thân thương tích đầy mình, khiến cả hai lụy khổ một đời... Hắn cười một cách mỉa mai. Bởi trên hồng trần nhiễu loạn này, hắn cười như không cười, khóc như không khóc, vì yêu mà đánh mất tâm can một cách ngu ngốc .
Bách Lý Hàn Băng bước đến bên cửa, quay đầu nói với hắn:”Ngươi mau đi đi, đến khi ta về không muốn thấy ngươi nữa.” “Đến khi ngươi về, sẽ không thấy ta nữa.”, Như Tuyên đứng dậy, mỉm cười với y. Nụ cười nhẹ nhàng, nhưng thấm bao chua xót mà Hàn Băng in đậm mãi sau này...