Chải đi chải lại nhiều lần, cho đến khi tay đã nắm gọn những lọn tóc dễ rơi, kết lại thành búi sau đầu.
Chiếc lược bình thường mơn trớn mái tóc đen tuyền xinh đẹp càng trở nên phong tình.
Ánh mắt Vệ Linh Phong có phần ngẩn ngơ, song động tác vẫn linh hoạt nhẹ nhàng như xưa, một chút vụng về qua mười năm rồi cũng không hề có. Chỉ có điều sau khi kết tóc rồi đặt lược xuống, hắn không lập tức cầm lấy ngọc khấu ở trên bàn.
“Làm sao vậy?”, Bách Lý Hàn Băng nhẹ giọng hỏi hắn.
“Phẩm chất mỹ ngọc cho dù tốt, gia công tinh tế như thế nào, vỡ rồi thì không đáng một đồng. Hà tất phải chắp vá dang dở như thế?”
Rốt cuộc hắn cũng cầm lấy ngọc khấu, cảm nhận trọng lượng tăng đáng kể vì khảm hoàng kim:”Nếu ngọc có linh tính, hẳn sẽ cảm thấy mỉa mai.”
“Tuy là vậy, nhưng suy cho cùng đây là vật ngươi dụng tâm tặng ta, sao ta có thể tùy tiện thấy vỡ mà không quản?”
Bách Lý Hàn Băng quay đầu lại cười rạng rỡ với hắn:”Huống chi nó mắng ta thô tục ta cũng nghe không hiểu, nhưng ngươi giận mà mặc kệ ta thì không được. Cân nhắc qua lại, bất luận cực như thế nào, ta vẫn muốn sửa lại đàng hoàng.”
“Ngươi…rốt cuộc là thật hay giả…”
Nói y điên rồi, ánh mắt y không những sáng rực, đến cả thần tình nói năng cũng không có gì khác thường. Nhưng nếu y không điên, tại sao trong lời nói lại thấp thoáng kì lạ?
“Ta biết sửa không tốt lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-da-ngo-ca-he-liet-bo-2-truong-tich-lieu/2986468/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.